“Đi thôi!” Người HDV ra hiệu lệnh, chúng tôi lại xếp hàng lên đường. Không biết những người khác thế nào, nhưng tôi lúc này, đầu óc trống rỗng, chỉ nghĩ đến nước mà thôi. Trời càng lúc càng lạnh thấu xương. Tôi cảm giác những tiếng thở nặng nhọc qua làn sương mù lạnh giá và dày đặc dội lên tai. Tôi khó thở quá, thêm phần vì lạnh, đầu bắt đầu đau như búa bổ.
Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi, không biết đang đi đâu về đâu, tất cả niềm tin đặt ở người HDV còn ai nấy đều đờ đẫn hết cả.
Đột nhiên, trong bóng tối mịt mùng, tôi nghe tiếng ai đó hét lên nhưng không nghe rõ họ nói gì. Ánh đèn pin loang loáng lướt qua, chỉ toàn thấy bốc lên mù mịt khói sương, không rõ nét ra hình thù gì cả. Rồi bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình bị lôi đi về phía trước thật nhanh, phải nói là lôi đi xềnh xệch một cách điên cuồng. Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì? Tôi chỉ biết mình bị xốc nách hai bên và kéo đi phăng phăng, kéo nửa thân trên thôi còn hai chân tôi phải cố chạy theo cho kịp. Tôi gắng hỏi thật to: “Ai đấy? Đi đâu đấy?” nhưng với chút lực tàn cuối cùng thì tiếng kêu của tôi chỉ thoát ra thành những hơi thở thều thào. Tôi cảm thấy trái tim và lá phổi bé nhỏ của mình không thể tải nổi oxy nữa. Tôi thật sự nghĩ mình sắp tắt thở, khi mà lượng oxy hít vào cơ thể thì quá ít do không khí quá loãng, mà chúng lại bị vắt kiệt khi đột nhiên tôi phải vận động quá sức để chạy theo một thứ gì đó mà tôi không biết là cái gì. Tôi muốn gào lên: “Dừng lại! Dừng lại!” nhưng không còn chút sức lực nào để kêu nữa. Tôi đứt hơi tới nơi rồi. Dừng lại đi, xin hãy cho tôi dừng lại, không thì tôi chết mất…Không thể thở được nữa. KHÔNG-THỂ-THỞ-ĐƯỢC-NỮA…
Tôi lả người, lịm dần đi, cảm thấy đầu và toàn thân va vào một vật nặng to lớn…
… Chắc là tôi đã ngất đi vài phút, sau khi nhịp thở được điều hòa trở lại thì tôi cũng dần tỉnh. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên mặt sân gạch phía ngoài nhà chờ. Hóa ra vật nặng khi nãy chính là mặt sân này, chắc là tôi đã ngã sập xuống sân như một trái mít rụng khi hoàn toàn bất tỉnh. Trời vẫn mưa tầm tã, tôi thì ướt và tả tơi như một con chuột lột, nhưng nhìn về phía trước, cách tôi chỉ vài mét, là căn nhà chờ với ánh đèn vàng tỏa ra ấm áp và bình yên, tôi đã khóc như điên, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vỡ òa khi biết mình đã được cứu sống. Tôi tháo đôi giày cao cổ và đôi tất ướt sũng nước và nhem nhuốc vì thấm đẫm bùn đất, thất thểu đi chân đất vào nhà chờ.
Vào đến nhà chờ, tôi được các anh chị em trong đoàn ùa ra đón, người mang quần áo khô và chăn ấm cho tôi thay cho đỡ lạnh, người mang cho cốc nước đường gừng nóng uống để giải hàn. Lần lượt nhóm chúng tôi, cả chị N., người trước người sau đều về tới nơi an toàn. Trên xe chở đoàn về khách sạn, tôi nhắm nghiền mắt, mọi thứ vừa xảy ra như một cuốn phim tua nhanh trong đầu và thật may là nó đã kết thúc có hậu. Đồng hồ chỉ 9h tối.
Đây thực sự là một trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời tôi và chắc sẽ không có lần thứ 2. Mỗi lần nghĩ đến nó, tôi vẫn có chút rùng mình, nhưng tôi cũng thấy mình đã học được thật nhiều:
Thứ nhất: Tinh thần đồng đội là thứ quý giá thực sự trong khó khăn. Chúng ta vẫn thường hô hào teamwork và đoàn kết như một thứ khẩu hiệu, nhưng lần này tôi đã vừa là nhân chứng, vừa là nhân vật trong cuốn phim về tinh thần đồng đội đó. Tôi đã được thấy sự chia sẻ, nâng đỡ nhau khi có ai đó gặp nạn, không ai bỏ lại chị N. phía sau. Tôi đã thấy từng hớp nước được san sẻ công bằng. Mỗi người đã kiềm chế lại những cái tôi cá nhân vì một tinh thần đồng lòng tập thể. Và nếu không có đồng đội đưa về đích (dù rằng lúc đó sức lực họ cũng tàn tạ không hơn gì tôi, họ vẫn cố gắng kéo tôi về đến sân nhà chờ), có thể tôi đã gục ngã trước khi ra khỏi rừng sâu.
Thứ hai: Không bao giờ được chủ quan và không bao giờ ỷ lại vào người khác. Vẫn là lời dạy của bố tôi, mà sao giờ tôi thấy thấm thía như vậy. Vì chúng tôi giao phó hết đồ cá nhân cho porter và cũng chủ quan khi thấy tiến độ chiều xuống khả quan, nhóm chúng tôi đã không bổ sung thêm/ tiếp đầy nước uống, đồ ăn, đèn pin dự phòng vào balo cá nhân.
Thứ ba: Không bao giờ tham gia những chuyến đi đòi hỏi sức lực dẻo dai mà không có sự chuẩn bị trước về mặt thể lực và thể chất. Chấn thương chân của chị N. lẽ ra có thể tránh được nếu chị có sự tập luyện trước, hoặc ít ra có thể phát hiện trước vấn đề về thể lực vận động để chị hủy chuyến đi từ đầu. Cũng may mà tình trạng chân chị không quá tồi tệ và sau đó khi xuống thành phố chị đã được điều trị khỏi, nhưng trong câu chuyện khác, nếu chấn thương nguy hiểm bị bội nhiễm trong thời gian dài thì có thể phải chấp nhận những hậu quả tai hại hơn nhiều. Và cả bản thân tôi, nếu thường ngày chịu khó dành thời gian cho thể dục thể thao thì trái tim và lá phổi của tôi sẽ được rèn luyện sức bền, quá may phước khi tôi đã không bị đột quỵ vào những phút cuối cùng khi gần về tới đích.
Thứ tư: Phải bình tĩnh trong mọi tình huống, đặc biệt là trong sự nguy hiểm, để có một cái đầu tỉnh táo ra quyết định. Lúc chai nước bị giằng ra khỏi tay ai đó, tôi đã run lên vì sợ phần con người bản năng sẽ át đi phần người xã hội trong phút giây sống thật đó. Nếu lúc đó chúng tôi mất bình tĩnh, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Đánh mất sự bình tĩnh và cái đầu lạnh là chúng ta đã tự hủy diệt từ bên trong. Nhưng thật may, sự kiềm chế bình tĩnh đã giúp chúng tôi ổn định lại được đội hình để đi tiếp về đích.