Chúng tôi đi xuống thì gặp các nhóm khác đi lên. Nhìn các bạn porter người dân tộc đeo gùi một đống balo tư trang của khách du lịch trên lưng, chân thì chỉ đi dép xăng đan nhựa hay cao su gì đó mà leo thoăn thoắt từ mỏm đá này qua mỏm đá khác, tôi không khỏi khâm phục.
Đi được một quãng thì một chị trong nhóm tôi kêu đau chân cần nghỉ (xin tạm gọi là chị N.). Thực ra từ tối qua chị đã kêu đau chân rồi nhưng chúng tôi không rõ đó là chấn thương gì, chỉ biết là thuộc về cơ gân gì đó và mọi người đều nghĩ là nghỉ ngơi một đêm chị sẽ đỡ. Thế nhưng, chiều đi xuống từ đỉnh, dù giúp người bình thường đi nhanh, lại là một cực hình với người đang có chấn thương chân vì trọng lực bị dồn thúc vào chân.
Nhóm gồm 8 người (bao gồm 1 HDV), 3 nữ và 5 nam dừng nghỉ, chúng tôi vẫn vui vẻ gọi nhau chụp ảnh kỷ niệm trong màn sương mù mờ mịt. Mới đầu giờ chiều nhưng trời âm u như kiểu 5h chiều trời mùa đông.
Rồi chúng tôi đi tiếp, nhưng chân của chị N. bắt đầu sưng lên và chị chỉ có thể nhích từng bước một cách chậm chạp và khó khăn. Chúng tôi hỏi anh HDV xem có thể gọi porter mang cáng lên để cáng chị xuống dưới được không. Thấy anh HDV bàn bạc gì đó với người porter và báo lại là không dùng cáng được với địa hình dốc thế này, chỉ có cách là phải tự đi xuống ít nhất là qua những đoạn dốc, đến gần dưới chân núi thoai thoải hơn thì mới có thể dùng cáng cứu thương được.
Thế là chúng tôi đi tiếp nhưng tốc độ di chuyển chậm hẳn lại vì phải vừa dìu đỡ vừa đợi chị N. Nhiều đoạn khó đi, muốn đỡ nhau cũng không được vì phải dùng cả mông, tay, chân vừa tì vừa bám. Trời lạnh nhưng mồ hôi chúng tôi vã ra, ai nấy tóc tai bết vào đầu, quần áo lấm lem bùn đất. Porter đi xuống trước, còn anh HDV ở lại cùng nhóm chúng tôi.
Chúng tôi cứ di chuyển một cách chậm chạp như thế, không có cách nào đi nhanh hơn được. Xung quanh, người đi lên cứ thưa dần, thưa dần, lác đác rồi đến lúc không còn một ai. Cảm giác như chỉ có nhóm chúng tôi lầm lũi đi giữa một không gian bao la vậy. Phóng tầm mắt ra phía xa bên vách núi, cả một biển mây trắng xám bồng bềnh, cảm giác vừa hùng vĩ vừa heo hút.

Đi rồi lại nghỉ, nghỉ rồi lại đi. Porter đã xuống núi trước, chúng tôi chỉ còn lại ít nước và lương thực trong balo cá nhân, mà ai cũng giống nhau, C sủi, socola và chút đồ ăn snack. Nước vơi dần, chúng tôi bảo nhau phải uống tiết kiệm phòng trường hợp thời gian xuống núi kéo dài.
Trời sẩm tối dần. Đến một đoạn, tôi thấy HDV bảo cả đoàn đứng lại đợi một chút, rồi anh trèo lên một cái cây quan sát gì đó. Lúc đó đã tranh tối tranh sáng, trời mù mịt sương giăng, tôi không biết anh nhìn xa gì đó một hồi xong lại sờ và cạo cạo gì đó trên thân cây. Lúc đó tôi nhớ đến một bài báo hay cuốn sách đã đọc viết về kỹ năng sinh tồn trong rừng già, có thể quan sát hướng rêu mọc trên cây hoặc trên đá, quan sát hướng sao trời… để xác định phương hướng. Xong anh trèo xuống, trời tối nên tôi không nhìn được rõ vẻ mặt anh thế nào, chỉ thấy anh bảo phải tăng tốc đi nhanh lên. Tôi nhớ lại lời dặn dò trước khi đoàn lên đường: bằng mọi giá phải ra khỏi Fan trước khi màn đêm buông xuống, người bản địa còn khó xác định phương hướng trong đêm.
Chúng tôi tiếp tục đi, chị N. thì càng lúc càng kêu đau vì chân sưng mà không được dừng hoạt động. Lúc này trời tối hơn nhưng vẫn đủ sáng để lần mò đi được, như là trong đêm trăng. Tôi nghĩ bụng: Trời “tối” thế này thì thoải con gà mái đi cả đêm cũng được, chắc HDV nói quá lên để mọi người có ý thức đừng dạo chơi dông dài, tập trung đoàn nhanh còn về khách sạn sớm.
15 phút sau, nụ cười của tôi tắt ngấm. Tắt lịm.
Bóng đêm sập xuống, đặc quánh. Bạn hình dung thế này, người trước người sau đứng cách nhau chỉ 1 bàn chân, nếu không có đèn pin và không quờ tay ra sờ thì không biết là có người đang đứng ngay sát mình. Vì sao tôi biết điều đó, vì lúc đó, không chỉ nước và đồ ăn, cả đèn pin chúng tôi cũng phải tiết kiệm. Chúng tôi xếp thành hàng dọc, tắt bớt đèn pin và chỉ dùng khoảng 3-4 đèn cách quãng, 3 chị em được xếp xen kẽ giữa các anh để tiện trợ giúp. Khi đèn của tôi bị tắt đi thì tôi không nhìn thấy người đằng trước đằng sau đâu nữa (chỉ thấy ánh đèn thôi), như kiểu họ biến mất trong khoảng không đen kịt vậy. Hoảng quá, tôi phải túm vội áo anh đằng trước, chúng tôi nắm áo nhau đi như trẻ con chơi rồng rắn lên mây vậy.
Chúng tôi cứ đi lầm lũi như thế. Ban đầu còn một vài lời trò chuyện, sau rồi không ai nói gì nữa. Phần vì chúng tôi đã quá mệt, đi mãi, đi mãi, không biết bao giờ đến nơi. Mà thật ra, tôi nghĩ ai cũng có một nỗi sợ vu vơ trong đầu nhưng không ai dám nói ra, đó là liệu chúng tôi có đang đi đúng đường hay không? Hỏi HDV thì anh cứ ậm ừ tránh né không trả lời trực tiếp vào câu hỏi, về sau không ai lặp lại câu hỏi đó nữa. Giống như là giả vờ quên đi, để giữ cho mình một niềm tin cố gắng bước tiếp dù đã thấm mệt, đói và khát.
Trời đêm lạnh buốt, lạnh cóng, không khí loãng và lạnh làm chúng tôi thở rất khó khăn. Và trời ơi, khát! Khát khô, khát cháy cổ họng. Ở một vài quãng nghỉ, chúng tôi lấy hết nước trong balo ra xem còn bao nhiêu nước. Nhìn những chai nước khoáng đã cạn gần đáy, chỉ còn khoảng 500ml gom góp từ tất cả các chai, cho 8 người lớn với cả một quãng đường dài phía trước! Chúng tôi quy ước mỗi người chỉ được uống 1 hớp nhỏ cho mỗi lần nghỉ. Socola cũng chỉ còn vài chiếc bé xíu, mà vì quá khát, chúng tôi cũng không còn nhu cầu ăn socola vì ăn vào thì cơn khát càng dâng lên khủng khiếp. Chị N. chân sưng tím phồng cả lên, khuôn mặt tỏ rõ sự đau đớn nhưng tôi cảm giác chị phải cố kìm lại không kêu ca vì chị thấy có lỗi khi đưa cả nhóm vào tình cảnh này… Điện thoại di động gần như không thể sử dụng để liên lạc xuống dưới vì sóng quá yếu, chỉ một lần duy nhất chúng tôi gọi được nhưng cũng không kết nối được là bao vì tiếng tậm tịt đứt quãng, nhưng ít nhất cũng để các nhóm đã xuống tới nhà chờ biết chúng tôi vẫn còn an toàn.
Lại phải lên đường thôi, chúng tôi lại nối đuôi nhau mà đi. Nghe văng vẳng âm thanh gì không rõ ràng trong đêm, nó không hẳn là tiếng hú nhưng tôi cũng không định nghĩa được nó là tiếng gì, kiểu như một âm thanh bị khuếch đại và dội vang giữa các vách đá nên không còn nguyên bản. Tôi vốn tính hay tưởng tượng, nhưng nghe âm thanh đó tôi phải lắc đầu quầy quậy để não bộ không tưởng tượng hay suy đoán gì thêm, không thì có khi lại thần hồn nát thần tính.
Lội qua suối ướt hết giày nhưng chẳng ai còn bận tâm chuyện đó, chúng tôi chỉ lo tránh bước hụt ra vách núi theo chỉ đạo của người HDV. Ôi, lạnh, đói, khát, khó thở, và một nỗi lo lắng mơ hồ cứ dần dần xâm chiếm tâm trí chúng tôi.
Chặng nghỉ sau đó, chúng tôi truyền tay nhau chai nước. Mỗi người chỉ được 1 hớp nhỏ, nhưng ai đó khát quá, tranh thủ uống 2 hớp. Và thời điểm ấy, tôi đã thấy những ánh mắt lóe lên giận dữ, có thể nói là tóe lửa và gần như chai nước đã bị giằng ra khỏi tay người kia một cách thô bạo. Tôi không thể dùng từ nào nhẹ nhàng hơn được, thực tế nghiệt ngã ấy thức tỉnh tất cả chúng tôi về một tình cảnh không còn là câu chuyện đùa. Liệu chúng tôi còn chịu đựng được trong bao lâu nữa, khi sức cùng lực kiệt rồi, thường trực combo khát – đói – mệt – khó thở – lo âu – sợ hãi – toàn thân đau nhức rã rời, và tất cả nguồn sống thiết yếu là nước, thức ăn, ánh sáng đang dần cạn kiệt? Tôi cũng chờ mong khoảng khắc được kề chai nước vào miệng. Hớp nước tráng qua lưỡi, qua vòm họng và khoang miệng khô không khốc rồi chui tọt xuống cổ họng nhanh như một cơn gió, như chưa từng có gì xảy ra. Giống như bạn nhỏ 1 giọt nước lên trên một cái chảo đã nóng già trên bếp vậy, giọt nước kêu xèo xèo rồi bốc hơi trong nháy mắt, chỗ chảo vừa nhỏ nước lại khô rang như tất cả những chỗ xung quanh. Tôi thẫn thờ nhìn chai nước truyền sang tay người khác và thèm lắm hớp thứ hai như ai đó vừa nãy. Và tôi cũng hiểu tại sao những người còn lại giận dữ, một người uống nhiều hơn khẩu phần hoàn toàn có thể đồng nghĩa với việc người khác sẽ bị tước đi ngụm nước quý giá.
Chúng tôi ngồi nghỉ trong ánh đèn pin leo lét đã yếu sáng đi nhiều. Không ai nói với ai một lời. Những hơi thở nặng nhọc. Một vài người gục mặt, ôm đầu. Một vài người chống tay vào tảng đá nhìn ra xa xăm. Chúng tôi tránh nhìn vào mắt nhau, như thể sợ nhìn thấy những ánh mắt hoang mang thất thần trong đó. Cũng không biết nói gì, vì nói điều gì lúc này cũng không giúp được cho nhau, mà nếu là một lời trách móc, đổ lỗi thì khéo chúng tôi sẽ không giữ được cái đầu tỉnh táo để tránh một cuộc ẩu đả. Chị N. trông buồn bã đến tội, chân thì sưng tấy lên, môi trắng bệch không còn giọt máu nhưng chị cũng chỉ ngồi im lìm. Trong một phút, tôi cảm giác tất cả bất động như những pho tượng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ riêng trong đầu.
Chúng tôi cứ lặng im mãi như thế. Sự lặng im ấy với tôi còn đáng sợ hơn bóng đêm ngoài kia. Dù cố gắng không để đầu óc nghĩ ngợi lung tung, nhưng tôi không thể không nghĩ đến những bộ phim Mỹ về đấu tranh sinh tồn, khi một nhóm bị đặt trong tình thế phải chọn lựa người được sống, thì chính họ ra tay với nhau trước khi thiên nhiên ra tay.