Công ty thứ hai của tôi rất rất tốt, nhưng việc ngày ngày phải đi về giữa Hà Nội – Vĩnh Phúc là một trở ngại lớn trong tương lai đối với tôi. Thêm vào đó, sau một thời gian làm Tài chính – Kế toán, tôi bỗng thấy chán việc suốt ngày làm với những con số, và tôi mong muốn tìm một công việc mới cho phép tôi được giao tiếp nhiều hơn với con người.
Tại thời điểm đó, tôi tìm thấy tin tuyển dụng Chuyên viên Phát triển Bán hàng của một công ty Nhà nước có tên tuổi. Trước nay tôi không bao giờ có ý định làm cho công ty Nhà nước vì e ngại môi trường ì ạch, nhưng quá trình thi tuyển khá thú vị của nơi này lại làm tôi thấy có lẽ nên thử một cơ hội, đâu phải công ty nào cũng giống nhau! Ứng viên phải làm bài test GMAT (thi toán & logic bằng Tiếng Anh), sau đó trải qua vòng thi vấn đáp với đủ các câu hỏi về kinh tế – chính trị – xã hội và giải quyết tình huống. Tôi vẫn nhớ vài câu hỏi của buổi phỏng vấn hôm đó: “Em hãy kể 10 sự kiện kinh tế – xã hội lớn nhất năm 2009?”, “WTO là viết tắt của tổ chức nào?”, “Nếu sếp em biết rằng một việc làm vi phạm quy chế công ty nhưng vẫn bắt em phải làm việc đó thì em sẽ cư xử ra sao?”… Lại thêm màn lấy số đo chiều cao cân nặng 3 vòng khiến chúng tôi thấy mình như đang tham gia thi Hoa Hậu 🙂
Sau khi thi đỗ, tôi và các bạn Chuyên viên và Nhân viên mới phải tham dự một khóa đào tạo chuyên môn kéo dài khoảng tầm 3 tháng do đặc thù sản phẩm dịch vụ của công ty. Hồi đi học ấy thật vui, chúng tôi như trở lại thời sinh viên tíu tít vô lo nghĩ. Kết thúc khóa học thì chúng tôi về nhận việc tại văn phòng, mỗi phòng ban một vài người.
Tuy nhiên kỷ niệm lớn nhất của tôi ở nơi làm việc thứ ba này lại không nằm ở công việc, mà đến từ một chuyến đi vô cùng đặc biệt vào năm 2011, đó là chuyến Hành trình Thanh niên Chinh phục Fanxipan, một hoạt động của Đoàn Thanh niên cơ sở Văn phòng Khu vực miền Bắc nơi tôi làm việc. Vì một chút sự cố mà chuyến đi đã rẽ hướng khiến tôi có một trải nghiệm sinh tồn đáng nhớ. Xin kể lại cho bạn đọc cùng nghe.
Khi công ty mở đăng ký cho chuyến đi, vốn tính ưa phiêu lưu, chinh phục mạo hiểm, tôi chẳng ngần ngừ đăng ký ngay. Tìm thông tin trên Internet thấy dân mạng khuyên nhau nên tập luyện chạy bộ hoặc leo núi thấp trước khi leo Fan khoảng 1 tháng để nâng cao dần thể lực, nhưng chúng tôi chẳng có thời gian để tập vì công việc cũng khá bận. Tuy nhiên cũng tìm thấy mấy tips cực kỳ hữu ích cho chuyến đi, ví dụ: nên mang theo chai nước + ống C sủi và kẹo socola viên để nhanh chóng bổ sung năng lượng cho quá trình leo núi, lót BVS dưới mặt giày để đi cho êm vì sẽ phải leo trèo nhiều, mang theo đèn pin và mặc nhiều lớp áo mỏng để tiện điều chỉnh trang phục do chênh lệch nhiệt độ ngày – đêm cao, mua giày bộ đội cao cổ chống vắt và găng tay bảo hộ để tránh mỏm đá, cành cây móc rách tay…
Ngày khởi hành rồi cũng tới, anh chị em Đoàn Thanh niên chúng tôi hăm hở lên đường. Đường lên Fan hồi ấy chưa có cáp treo như bây giờ nên muốn lên đến đỉnh chỉ có cách dùng “căng hải” (tức… hai cẳng) tự lực mà trèo, tất nhiên có thêm Hướng dẫn viên và porter địa phương hỗ trợ. Porter là những người chuyên mang vác đồ nặng cho đoàn (chúng tôi được dặn là chỉ cần đeo 1 balo nhỏ đựng nước uống, C sủi, đồ ăn nhẹ, đèn pin và các đồ thực sự thiết yếu, còn lại đồ đạc đưa hết cho porter để dành sức mà leo). Đường lên Fan thì có 3 ngả, 2 ngả dành cho dân trekking mạo hiểm chuyên nghiệp, được mô tả là gồm những vách đá cheo leo và rừng rú hoàn toàn nguyên sơ. Còn dân du lịch thì sẽ theo đường Trạm Tôn là đường dễ đi nhất. Vâng, dễ đi nhất trong 3 đường nhưng không có nghĩa là dễ đâu. Thời điểm chúng tôi đi lại là những ngày Sapa Lào Cai mưa nhỏ, bầu trời xầm ì u ám, sương mù giăng kín, đường đi bùn lầy trơn như bôi mỡ và đặc biệt là… vắt hút máu. Chúng tôi được HDV nhấn mạnh là bằng mọi giá, chiều xuống từ Fan phải tìm cách ra được khỏi rừng trước khi trời tối, vì khi bóng đêm buông xuống thì việc xác định phương hướng là rất khó khăn, đến dân bản địa còn e ngại, nhất là trong thời tiết mưa gió như thế này.

Sau khi làm thủ tục chụp choẹt ảnh ở một cái nhà chờ dưới chân Fan xong xuôi, chúng tôi bắt đầu chia tốp ra leo. Lúc đầu leo hào hứng lắm, lại còn vừa leo vừa nói cười, hát hò vang rừng. Leo một chừng là bắt đầu thấm mệt, đường đi cũng bắt đầu không còn dễ nữa. Khúc trước thì chỉ như đi lên dốc thôi, đường vẫn còn khô ráo. Nhưng càng đi lên trên thì bắt đầu vào chặng thử thách. Nhiều khúc phải quăng gậy đi để bám víu từ mỏm đá này sang mỏm đá khác, hoặc níu vào cành cây mà đi cho khỏi trơn ngã. Không khí càng lên cao càng loãng nên thêm đoạn khó thở. Trời thì vẫn tiếp tục mưa phùn. Có những khúc nếu không có các anh trong đoàn đỡ giúp thì chị em chúng tôi không thể nào vượt qua được vì quá khó. Chúng tôi vừa đi vừa nghỉ để giữ sức, những lúc ấy mới thấy C sủi và socola hiệu quả thế nào, đặc biệt là C, vừa giải khát vừa tiếp thêm năng lượng.
Rồi chúng tôi cũng đến lán nghỉ trưa. Porter đã đến lán từ lúc nào, nấu cơm canh xong xuôi thì chúng tôi mới từng tốp lên đến lán. Chưa từng thấy bữa cơm nào ngon như thế trong đời. Ai cũng mệt và đói, chúng tôi ăn nhanh và sạch như một cơn gió. Nghỉ ngơi một lúc cho xuôi cơm, chúng tôi lại bước vào hành trình buổi chiều.
Chặng chiều thì vất hơn buổi sáng và trời cũng lạnh hơn, nhưng dường như cơ thể chúng tôi đã quen nhịp vận động nên chúng tôi vẫn leo đều không đến nỗi chùn gối. Đến chiều tối thì chúng tôi lên đến lán ăn tối, lại là một bữa tối no say ấm cúng bên ánh đèn dầu và đèn tích điện leo lét. Xong đấy là màn massage chân tay, dán salonpas các kiểu cho nhau vì đến lúc được thả lỏng nghỉ ngơi thì chúng tôi mới cảm nhận được sự đau nhức và cứng cơ do lâu ngày không vận động, mà giờ vận động thì lại ở cường độ cao. Mấy chị em rủ nhau đi vệ sinh thì… ôi trời ơi, bên ngoài lán lạnh cóng, ai nấy thở phì phò ra khói, tôi không nhớ chính xác nhưng lúc đó chắc chúng tôi đã đi được ¾ đường lên, tức là đã ở độ cao trên 2000m rồi. Nhanh nhanh đi vào rồi ai nấy cuốn túi ngủ ngủ ngon lành. Tôi không quen mùi hôi hôi ẩm ẩm của cái túi ngủ nhưng rồi cũng nhanh chóng thiếp đi trong dàn hợp âm kéo gỗ của các anh chị em, xen lẫn mùi nước mắm thoang thoảng lúc ăn tối ai đó lỡ tay làm đổ ra bạt…
Sáng hôm sau là một chặng dễ thở. Tự dưng trời khô ráo và hửng chút nắng nhẹ, chúng tôi chỉ còn cách đỉnh một xíu nữa thôi nên ai nấy bảo nhau cố gắng lên sớm về sớm. Khi đặt chân tới đỉnh Fanxipan, chúng tôi đã vui sướng biết bao trong niềm tự hào chiến thắng những giới hạn về sức khỏe để chạm tay đến đỉnh cao huyền thoại.
Nghỉ ngơi chụp ảnh xong xuôi, chúng tôi bắt đầu leo xuống. Leo xuống thì nhanh hơn gấp nhiều lần leo lên và cũng không mất sức bằng chặng đi. Loáng cái chúng tôi đã về đến lán ăn tối đêm qua. Nhìn đồng hồ, đoàn chúng tôi tự tin chỉ khoảng 2-3h chiều là về đến nhà chờ dưới chân Fan, ai đi chậm lắm thì cùng lắm là 4h xuống tới nơi. Chúng tôi đã không hề dự liệu được sự cố bất ngờ xảy ra sau đó trong nhóm nhỏ của tôi, khiến cho chúng tôi rơi vào một tình huống bất đắc dĩ phải lần mò từng bước trong rừng đêm Fanxipan.