Sau hơn một tháng làm việc đầu tiên, tôi mới biết nguyên nhân đằng sau cách cư xử của chị L với tôi. Hóa ra không phải như tôi nghĩ, rằng vì chị L. xin nghỉ việc nên công ty mới trám MT là tôi vào thay chị, mà thực ra, vị trí đó từ đầu đã được hoạch định dành cho MT, trong thời gian chưa tuyển được MT thì công ty tuyển chị L vào làm với vai trò nhân viên thời vụ để chờ. Và vì là nhân viên thời vụ, nên dù chị đã có nhiều năm kinh nghiệm làm kế toán ở các nơi, nhưng mức lương chị nhận được ở đây còn thấp hơn tôi. Vậy nên chắc trong mắt chị, con nhóc sinh viên vừa ra trường ti toe, chưa có một chút kinh nghiệm thực tế nào mà lại được offer lương cao hơn chị và được làm nhân viên chính thức ngay không qua thử việc, là tôi, đã cướp mất công việc của chị.
Khi biết được chuyện này, thực lòng tôi nguôi giận chị rất nhiều. Hóa ra cũng vì miếng cơm manh áo, vì câu chuyện cơm áo gạo tiền. Nhưng tôi vẫn nghĩ có nhiều cách để phản ứng với cùng một sự việc, lẽ ra chị có thể chọn cách khác thay vì trút giận vào tôi như vậy. Tôi nhận ra đồng tiền có một sức mạnh thật ghê gớm, nó có thể mang đến cho người ta tiện nghi cuộc sống, cũng có thể làm biến chất một con người. Và tôi cũng tự nhủ với bản thân, sau này, khi tôi là người đi trước, bàn giao lại cho các em trẻ tiếp nhận lại công việc, tôi sẽ hướng dẫn tận tình để các em không phải rơi vào hoàn cảnh tương tự như tôi.
1,5 tháng làm việc đầu tiên trôi qua nhanh như gió. Tôi dần quen với công việc, với các anh chị em bạn bè đồng nghiệp, thấy mọi người thật dễ thương.
Một ngày đẹp trời, tôi đang ngồi làm việc thì anh T. cùng phòng khều tôi: “Em vào phòng Giám đốc Tài chính gặp bác có chút việc”. Tôi hơi ngạc nhiên, công việc của tôi gần như không bao giờ tiếp xúc trực tiếp với GĐTC cấp cao người Mỹ, không biết có việc gì mà bác phải vời tôi vào như vậy? Tôi gõ cửa và bác GĐ mời tôi ngồi xuống ghế. Bác mở đầu với vài câu thăm hỏi xã giao và thể hiện việc Ban GĐ đánh giá cao sự thể hiện của tôi trong công việc suốt thời gian vừa rồi. Và rồi “I am very sorry… Dù rất tiếc nhưng chúng tôi phải thông báo đến bạn một tin không vui. Do khủng hoảng kinh tế toàn cầu lan rộng, Tập đoàn yêu cầu tất cả các chi nhánh trên toàn thế giới phải cắt giảm nhân sự. Chúng tôi rất tiếc phải chia tay bạn và mong bạn hiểu rằng việc này không liên quan gì đến năng lực đáp ứng công việc của bạn. Thay cho lời xin lỗi, sau khi bạn tròn 2 tháng làm việc, chúng tôi xin đền bù bạn thêm 1 tháng lương để bạn có một chút trợ cấp trong thời gian tìm việc mới…”
Tai tôi ù đi, mắt tối sầm lại. Bác vẫn nói nhưng tôi không còn nghe được gì nữa. Cái gì cơ? Tôi bị cho nghỉ việc á? Mới hơn 1 tháng trước tôi còn phổng mũi tự hào khoe với bố mẹ, bạn bè về công việc này, giờ thì tôi sắp thành kẻ thất nghiệp sao? Tôi lê những bước chân nặng trĩu ra khỏi phòng GĐ về chỗ, cảm giác như mình vừa tụt xuống một cái hố sâu thăm thẳm. Chắc mặt tôi trông thảm hại lắm nên một lúc sau, 1 khung chat “Ping!” hiện lên trên màn hình máy tính của tôi. Hóa ra cậu bạn MT phòng Tài Chính nhắn (tôi là MT bên Kế toán): “Hey, cậu vừa nhận tin rồi hả? Tớ trước cậu 1 tuần nè!” Hóa ra, tất cả hơn 10 MT được tuyển vào đợt đó, lần lượt đều nhận tin như tôi. Vài ngày sau đó, khi tôi nghe người trong công ty bàn tán, mới biết là công ty phải cắt giảm khá nhiều vị trí chính thức lâu năm khác chứ không riêng MT, do ảnh hưởng của cuộc Khủng hoảng kinh tế thế giới năm 2008, khởi đầu bằng sự kiện Ngân hàng Lehman Brothers tuyên bố phá sản.
Cảm giác kẻ thất bại trong tôi cũng nguôi ngoai đi nhiều sau khi biết tình hình chung. Lúc ấy trong tôi đã lờ mờ hình thành một nhận thức nhưng tại thời điểm đó tôi không thể nói lên một cách rõ ràng, chính xác nó là cái gì. Nhưng bây giờ tôi đã gọi tên được nó: đó là khi chúng ta là người đi làm thuê và trông chờ vào những đồng tiền được trả từ ai đó, thì chúng ta sẽ luôn là người yếu thế và số phận dường như nằm trong tay những người có quyền định đoạt.
Mọi chuyện đã rồi, chỉ hơi buồn là last working day của tôi đúng trước ngày sinh nhật tuổi 22 có 3 ngày. Vậy là tôi đón tuổi mới trong cảnh thất nghiệp. Và tiếp theo sau đó lại là những ngày rải hồ sơ xin việc để tìm kiếm một công việc mới.
Kịch tính quá e vừa đọc vừa hồi hộp =))) nhất tới đoạn gọi chị L 🤣
Biết đc “quá khứ” của chị Dung lại thấy thêm ngưỡng mộ chị. Hehee. Hóng những câu chuyện tiếp theo 😉
không còn chỗ nào để bấu víu thì tự nhiên có sức mạnh vượt lên em ạ