
Sau khi bố mất, mẹ tôi suy sụp tinh thần. Tôi cảm thấy phải dành nhiều thời gian cho mẹ hơn, ít nhất loanh quanh ra vào mẹ còn thấy có người, nhà cửa bớt phần quạnh hiu. Công việc tại NGO lúc bấy giờ yêu cầu tôi thường xuyên travel 1 tuần cho mỗi chương trình phẫu thuật, và các tháng hè thì luôn là cao điểm tổ chức liên tục các chương trình. Mặc dù anh chị đồng nghiệp rất thông cảm cho hoàn cảnh gia đình tôi, tôi biết là nếu tôi xin nghỉ một thời gian ở nhà chắc anh chị cũng tạo điều kiện, nhưng từ phía mình tôi cảm thấy đang không làm tròn trách nhiệm công việc và gây khó cho mọi người. Vì lúc đó tổ chức chỉ có 2 Điều phối viên đảm nhiệm tất cả các mission toàn quốc, nếu tôi nghỉ tạm thời thì mọi việc sẽ dồn lên vai anh đồng nghiệp còn lại. Tôi nghĩ tốt hơn là mình xin nghỉ việc hẳn để tổ chức có biên chế tuyển người thay tôi làm full-time.
Thế nhưng nếu chỉ nghỉ ở nhà mà không làm gì thì chắc tôi không thể chịu được. Tính tôi luôn là người thích hoạt động, không đầu óc thì chân tay. Tôi chợt nghĩ, đã 5 năm mình đi làm công ăn lương, cũng nhiều khi cảm thấy ấm ức ở vai trò người thực thi – nhận chỉ đạo, nghĩ là nếu mình mà ở vị trí của sếp thì mình có thể làm hay hơn. Ờ nếu tự tin là mình giỏi như vậy thì tại sao mình không tự kinh doanh đi, xem có đúng là mình có thể làm tốt hơn người ta không? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Phải rồi, năm nay mình cũng đã 27 tuổi. Để tới sau 30 tuổi chắc sức ì của mình sẽ lớn lắm, không dám làm gì mạo hiểm đâu. Vậy tại sao bây giờ mình không thử khởi nghiệp nhỉ, khi còn sức dài vai rộng, nhỡ có thất bại thì vẫn còn đủ tuổi trẻ, thời gian, sức khỏe, ý chí để làm lại từ đầu. Hơn nữa cũng có chút đồng ra đồng vào. Tôi nhẩm tính mình có chút vốn, mình có thể dành ra A đồng đầu tư cho dự án này, nếu thua lỗ hết chỗ đó cũng không sao, coi như đã dám nghĩ dám làm để học được một bài học thực tế lớn trong đời. Số tiền còn lại tích cóp trong 5 năm đi làm đủ để tôi có nguồn dự trữ chi tiêu ngay cả khi doanh thu bằng 0 để không tạo thêm gánh nặng cho mẹ phải nuôi tôi trong thời gian này. Còn nếu thành công thì quá tốt, tôi sẽ tiếp tục phát triển nó lớn lên.
Bố mất, tôi tự thấy mình phải có trách nhiệm trở thành trụ cột trong gia đình, về tinh thần cũng như về tài chính (nhà tôi có hai chị em gái, nhưng chị gái tôi tính khá lành). Nếu tôi thành công, thì quá tốt, tôi sẽ có cả hai thứ đó. Nếu tôi thất bại? Tôi xác định mình không mất gì, có chăng là chút vốn mà tôi đã khoanh giới hạn cho nó rồi, coi như là học phí bỏ ra đi học. Còn đổi lại, tôi sẽ cứng cỏi hơn, quật cường hơn, tăng sức đề kháng cho mình trước những khó khăn thử thách, để thay bố đóng vai cột trụ cho mẹ dựa vào khi cần. Ở thời điểm ấy, tôi vẫn là một đứa con gái nhút nhát, nhạy cảm, dễ tin người, dễ bị tổn thương. Tôi còn không tự bảo vệ được mình thì sao mà bảo vệ cho mẹ? Tôi thấy cần phải quăng mình vào trong thử thách, làm những việc trước nay chưa bao giờ làm, cho trầy vi tróc vẩy một chút, đen đúa, sứt sẹo một chút, nhưng chất thép trong mình sẽ dần được tôi luyện vững vàng hơn, để tôi có thể đứng vững trước những sóng gió cuộc đời có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Vậy là tôi quyết định khởi nghiệp kinh doanh như thế đó, rất giản đơn, rất ngây thơ, rất thiếu chuẩn bị, để rồi sau đó thất bại là điều không khó dự đoán.
Một tuần sau khi nghỉ việc, hàng ngày tôi vẫn xách balo đựng laptop đi từ 8h sáng đến 6h tối như đi làm để mẹ khỏi lo. Nhưng thực ra là tôi lên Thư viện Quốc gia ngồi mòn mông để lên kế hoạch kinh doanh và tra cứu các sách vở hỗ trợ. Tôi quyết định chọn hoa tươi làm mặt hàng kinh doanh và sẽ mở một shop nhỏ tại chính nhà mình. Tôi viết một bản kế hoạch kinh doanh cũng hoành tráng lắm, đủ tầm nhìn, sứ mệnh, cơ cấu tổ chức, chiến lược sản phẩm, chiến lược sales – marketing và cũng rất… lý thuyết. Tôi mơ từ một shop hoa nhỏ ban đầu, tôi sẽ chăm chút cho nó lớn lên, đưa vào nó một dịch vụ khách hàng chuyên nghiệp chu đáo nhất có thể để tạo dựng thương hiệu, rồi thì sẽ có cửa hàng thứ 2, thứ 3, sẽ thành một chuỗi shop hoa. Tôi còn mơ lớn hơn thế, sau 10 năm, tầm nhìn của tôi là mở rộng kinh doanh thành một hệ sinh thái dịch vụ dành cho phái đẹp, một tổ hợp từ chăm sóc sức khỏe, sắc đẹp đến tinh thần, một cộng đồng dành cho phụ nữ chứ không chỉ là hoạt động thương mại đơn thuần. Giờ nghĩ lại thấy buồn cười ghê, thấy sao viển vông bay bổng thế mà mình cũng nghĩ ra được. Nhưng đôi khi đọc lại cuốn sổ đó, tôi vẫn cảm thấy như được sống lại trong khí thế hừng hực và nhiệt thành của tuổi trẻ một thời: không biết sợ, không tự đặt ra một giới hạn trói buộc nào hết.
Lên kế hoạch hòm hòm, tôi nghĩ cách thưa chuyện với mẹ, phần khó khăn nhất. Tôi vẫn nhớ đó là lúc hai mẹ con đang ngồi ở hiên cửa nhặt rau muống, tôi lấy hết can đảm kể cho mẹ về dự định của mình. Không ngoài dự đoán của tôi, mẹ khóc ròng. Việc của bố vừa xong thì giờ thêm đứa con gái ngỗ nghịch bỏ việc để làm buôn bán! Xưa nay tính mẹ ưa sự ổn định và an toàn, mà nhà tôi trước giờ không có ai làm kinh doanh cả. Mẹ chỉ mong tôi yên ổn làm công ăn lương, lấy chồng, sinh con. Thế mà giờ… Tôi phải chấp nhận nhìn mẹ ủ rũ khóc lóc suốt mấy tuần. Tôi hiểu nỗi lo lắng của mẹ, nhưng tôi tin lý do của mình đủ lớn để bắt đầu.
Tôi quyết định thời gian đầu, với quy mô kinh doanh nhỏ, tôi sẽ làm một mình trước. Khi đã có lượng khách và doanh thu ổn định thì sẽ thuê thêm thợ cắm hoa, tôi sẽ lui về sau làm công tác quản lý tổng hợp và định hướng kinh doanh.
Thế rồi tôi đi học một lớp cắm hoa kinh doanh chuyên nghiệp và bắt đầu công việc kinh doanh của mình. Tôi lập website, và khi designer của bên dịch vụ web thiết kế hình ảnh xấu tệ thì tôi mầy mò tự học để kiêm luôn cả thiết kế logo, website, cardvisit và tag đeo sản phẩm. Tôi bắt đầu tạo lập danh sách KH tiềm năng thông qua các mối quan hệ người thân, bạn bè, công ty cũ, tạo fanpage FB, thử nghiệm chạy quảng cáo ở quy mô nhỏ. Tôi nhập hàng và thử sáng tạo một số mẫu hoa sử dụng chất liệu mới… Tôi bắt đầu có những đơn hàng đầu tiên, và công ty TNHH Một Mình Tôi bắt đầu chứng kiến nhân viên Tôi vừa phụ trách nhập hàng (đi lấy hoa từ chợ Quảng Bá), vừa phụ trách sản xuất (trực tiếp cắm hoa), kiêm shipper (giao hàng cho khách), kế toán (thu-chi), kiêm sales, marketing và designer (tìm kiếm và chăm sóc khách hàng, lên chính sách khuyến mại và tri ân khách hàng thường xuyên, chăm sóc hình ảnh và nội dung bài trên website và fanpage). Cảm giác hạnh phúc vô cùng khi feedback từ đa số khách hàng là hoa bó to đẹp, phong cách trang nhã sang trọng mà giá cả thì mềm hơn nhiều so với thị trường, và một tỷ lệ khá lớn khách hàng quay lại lần 2. Ngày còn đi làm thuê, hàng tháng tiền lương đổ vào tài khoản nhưng tôi không mấy cảm xúc. Vậy mà giờ, cầm vài đồng tiền lẻ trong tay sau mỗi lần giao hàng cho khách, tôi vui sướng trào dâng khi tận mắt tận tay tham gia vào quá trình chuyển hóa sức lao động thành tiền.