Kết thúc khóa huấn luyện, tôi còn hơn 1 ngày ở lại Mỹ trước khi bay trở về Việt Nam. Ngày này, tôi có hẹn với một nhóm các anh chị đồng nghiệp người Việt ở Washington, nên sẽ cần tự di chuyển từ Norfolk lên DC để gặp mọi người. Trước khi tôi đi, các anh chị đã hướng dẫn các chặng di chuyển và dặn nếu có vấn đề gì thì liên lạc bằng Internet vì tôi không đăng ký roaming điện thoại. Dự kiến là tôi sẽ đến DC khá sớm giữa buổi chiều nếu đi theo đúng hành trình mà anh chị hướng dẫn.
Sáng hôm ấy, tôi chia tay ông bà chủ tịch và các bạn, và nhờ Kathy cho đi nhờ tới bến xe bus Greyhound – chặng đầu tiên của hành trình. Đồng hành cùng tôi là một cái balo đựng laptop khoảng 7kg, và 2 cái vali loại 23kg hành lý tiêu chuẩn bay quốc tế của Vietnam Airlines (1 cái của tôi và 1 cái của đồng nghiệp gửi mang giùm lên DC), nhưng trọng lượng thực tế chắc phải lên tới 50kg cho cả 2 chiếc. Lưng đeo balo, 2 tay kéo 2 cái vali, tôi khấp khởi lên đường, mong buổi chiều tới Washington sẽ được một ngày vui chơi thăm thú thủ đô trứ danh của nước Mỹ (tôi tính là có thời gian rảnh rang chiều hôm đó và sáng hôm sau).

Trước khi xe chạy, tôi ghé cửa hàng tiện lợi mua 2 cái bánh brownie nhỏ nhỏ như bánh cupcake để ăn sáng. Cuối cùng thì 2 chiếc bánh ấy trở thành bữa sáng kiêm luôn bữa trưa của tôi.
Chặng xe bus đầu tiên thì suôn sẻ, chỉ ngồi lên xe mà đi thôi. Trên xe có wifi, tôi mở laptop lên để báo cho các anh chị là mình đã bắt đầu lên đường. Trong thời gian xe chạy, sai lầm của tôi là vẫn sử dụng máy tính để tranh thủ check mail làm việc, mà không để ý rằng pin máy đang sụt dần, sụt dần (máy tính của tôi cũng khá cũ rồi nên không giữ pin được lâu). Cho đến khi màn hình tắt phụt tối om, tôi mới bàng hoàng nhận ra mình không thể sạc laptop với chân cắm 2 chấu, bởi dù trên xe có cả ổ điện đàng hoàng, nhưng là ổ cắm tiêu chuẩn 3 chấu của Mỹ! Còn tôi thì đã phạm một sai lầm ngu ngốc từ trước khi đi, là không mang theo adapter chuyển đổi. Vậy là phương tiện liên lạc số 1 của tôi với các anh chị ở DC đã đứt, chỉ còn lại chiếc smart phone cùi bắp với con pin cũng chai lắm rồi sau một thời gian dài sử dụng. Tôi bắt đầu lo lắng vì pin điện thoại cũng không còn nhiều nữa.
Đi mãi rồi xe cũng cập bến. Tôi xuống xe, đeo balo lên vai và khệ nệ kéo 2 con vali ục ịch đi ra ngoài bến. Theo hướng dẫn của các anh chị thì sẽ có metro ở gần đó, đi bộ vài trăm mét là tới nơi. Tôi vừa đi vừa hỏi người đi đường, rồi thì cũng tìm được bến Metro.
Bước vào trong ga, tôi hơi bị ngợp vì chữ Metro thì có nghe rồi, nhưng đã bao giờ được nhìn thấy Metro ngoài đời tròn méo thế nào đâu. Ga rộng thênh thang, người người đông nghịt, ngược xuôi tất bật. Loa phát thanh liên tục thông báo các chuyến đi nhưng tôi chẳng nghe ra được cái gì vì âm bị vang trong một không gian rộng và nghe tên riêng địa phương tôi cũng không rành. Cảm giác một tôi lọt thỏm trong cái sân ga mênh mông và chỉ có mình đứng yên còn dòng người cứ cuồn cuộn tuôn chảy. Tôi nhìn thấy quầy vé, bèn ra trình bày với vốn Tiếng Anh tập tọe là tôi muốn đi tới điểm X, cô bán vé da đen nhìn tôi rồi xổ một tràng, vừa nói vừa chỉ tay lên trên mà tôi chẳng nghe ra cô ấy nói gì cả. Cô nói nhanh quá, mà ga thì ồn ào kinh khủng, tai tôi cứ đặc quánh lại. Chắc thấy tôi đực mặt ra có vẻ không hiểu, cô ấy lại túm tay tôi chỉ chỉ lên tấm bảng thể hiện giờ tàu chạy của các chuyến và xổ một tràng nữa, nhấn đi nhấn lại “5 minutes” thì tôi mới tá hỏa hiểu cô muốn nói gì: Chuyến tàu tôi cần bắt sẽ khởi hành trong 5 phút nữa, và đó là chuyến đi duy nhất trong ngày hôm nay tới điểm tôi cần tới! Có nghĩa là, nếu trong vòng 5 phút nữa mà tôi không lên được tàu, thì đêm nay tôi sẽ phải qua đêm ở đây một mình – giữa một thành phố xa lạ, không người thân quen và đợi chuyến ngày mai. Trong khi số tiền tôi mang theo thì quá ít ỏi; do chuyến đi học này được tổ chức đài thọ chi phí nên tôi chỉ đổi ít đôla chủ yếu dắt lưng phòng thân hoặc mua ít đồ souvenir về làm quà cho gia đình bạn bè ở nhà, chứ không tính đến tình huống tréo ngoe này. Thuê KS ở Mỹ ở 1 đêm thì chắc chắn tôi không đủ tiền, mà ngủ trong ga thì đầy bất trắc khi thân gái đơn độc lại là người ngoại quốc. Một dòng suy nghĩ tuôn trào trong đầu tôi như vậy mà tôi còn chưa mua vé, và không biết phải đi từ quầy vé tới cửa ga xuất phát như thế nào. Khi hiểu ra ý cô, mặt tôi bắt đầu xám ngoét lại. Chắc cô bán vé nhìn mặt tôi lúc ấy kinh khủng quá, ban đầu cô còn gào lên (chính xác là gào lên vì lúc ấy ga ồn ào kinh khủng, chúng tôi phải gào lên mới nghe được tiếng nhau) giục tôi mua vé đi, xong thấy con bé châu Á cứ đờ ra như mất hồn, cô giật mấy tờ tiền trong tay tôi nhét hộ vào máy bán vé tự động. Thẻ đi Metro thò ra, cô dúi cả thẻ lẫn tiền thừa vào tay tôi rồi đẩy tôi đi về phía trước, miệng thúc giục “Go! Go! You must go fast!”, chắc cô thấy sốt ruột thay cho tôi.
Cô đâu có hay, tôi cầm vé trong tay rồi, nhưng vẫn không biết phải đi đường nào. Trong ga có bản đồ, nhưng giữa lúc hồn bay phách lạc mà nhìn cái bản đồ rối rắm với những hình vẽ ngoằn nghèo, tôi cũng không hình dung ra phải đi như thế nào để tới cửa đón tàu. Trong đầu tôi lúc ấy như có một cái đồng hồ đếm ngược từ 5 phút về 0 cứ tích tắc, tích tắc. Tôi quyết định phải nhờ trợ giúp chứ không thể tự đi được, đi sai đường chắc chắn muộn giờ. Nhưng chọn ai để hỏi đây? Bỗng tôi thấy một cặp đôi đi ngang qua trước mặt, hai anh chị nhìn dáng vẻ trí thức và chỉn chu, có vẻ là một cặp vợ chồng hay người yêu gì đó, trông trang phục và ngoại hình có thể đoán là dân công sở. Thấy họ có vẻ đáng tin cậy, tôi đánh liều chạy đến chặn đường và cố gắng diễn đạt là tôi cần bắt chuyến tàu số hiệu này đi chỗ này… anh chị có thể chỉ đường đi tới cửa lên tàu giúp em được không? Chắc mặt tôi tái xanh tái xám trông hoảng hốt quá khiến anh chị động lòng, anh nói ngắn gọn: “OK, follow me!” rồi hai người lại vội vã sải bước tiếp. Một câu nói đơn giản thế mà làm tôi cảm kích vô cùng, chính xác là cảm giác chết đuối vớ được cọc. Tôi kéo gần 60 kg hành lý chạy băng băng theo anh chị (người nước ngoài sải chân dài, mà anh chị lại còn đi rất nhanh nên họ đi bộ còn tôi phải chạy theo mới kịp). Đi một đoạn, tôi há hốc mồm khi thấy anh chị đi xuống một cái thang bộ dài hun hút và không hề có đường kéo vali. Tôi sắp khóc đến nơi với 2 con vali to sụ, thì thấy chị nói với anh câu gì đó, rồi anh quay ngược lại xách cho tôi 1 cái vali rồi lại vội vã đi tiếp không nói một câu. Tôi cảm động vô cùng nhưng cũng chẳng kịp nói lời cảm ơn, vẫn còn 1 cái vali 25kg đang nằm ườn ra chờ tôi bê vác. Lúc đấy chẳng biết lấy đâu ra sức lực mà tôi thấy mình bê phăm phăm cái vali cồng kềnh và chạy đuổi theo cho kịp hai anh chị.
Chúng tôi vừa kịp đặt chân lên ga tàu thì tàu trờ đến, khớp nhau chắc đúng 1 giây. Chỉ muộn một tích tắc nữa thôi là tôi lỡ tàu rồi. Hành khách trên tàu ùn ùn tràn ra, người trên ga lại ùn ùn kéo lên tàu. Lúc đó tôi mới biết hóa ra hai anh chị đi cùng chuyến tàu với mình luôn. Tôi chỉ kịp nói “Thank you!” là họ đã lẫn vào dòng người chật như nêm trên tàu. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác Biết Ơn trào dâng trong mình lúc ấy, biết ơn hai anh chị – những người xa lạ đã giúp đỡ tôi vào những phút giây nước sôi lửa bỏng, biết ơn trời phật, tổ tiên phù hộ cho tôi may mắn gặp được đúng người tốt. Tàu đã bắt đầu chạy mà tim tôi vẫn còn đập thình thịch.
Tàu chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng dừng ở ga Ronald Reagan Washington. Tôi thở phào, xong 2/3 chặng rồi, còn 1 chặng nữa thôi, cố lên!
Theo hướng dẫn của các anh chị đồng nghiệp thì ở sân bay này, tôi sẽ mua vé xe bus của hãng X để đi tới điểm hẹn. Tôi đi ra quầy thông tin hỏi thì chị lễ tân trả lời là hôm nay không có chuyến xe đó chạy. Tôi hỏi đi hỏi lại, họ vẫn trả lời như thế, và bảo nếu tôi muốn tới điểm hẹn thì có thể bắt taxi đi. Nhưng tất nhiên đi taxi thì làm sao tôi có đủ tiền! Tôi lôi điện thoại ra định gọi Viber cho các anh chị, thì con điện thoại chai pin phản chủ đã lăn quay ra tắt ngóm từ bao giờ. Và tất nhiên cũng như laptop, dù mang sạc ĐT theo nhưng tôi không làm ăn gì được vì không có adapter chuyển nguồn điện. Lúc ấy tôi đã xỉ vả bản thân không tiếc lời vì sự cẩu thả và vô kỷ luật ngu ngốc của mình. Giờ thì làm thế nào để tôi liên lạc được với mọi người bây giờ? Chợt thấy có bốt gọi điện thoại trong sảnh, tôi bèn ra thả tiền vào để quay số gọi cho đồng nghiệp, nhưng không hiểu quay sai cú pháp mã vùng hay như thế nào mà không connect được. Cái sân bay gì mà vắng như chùa bà đanh, nhìn quanh nhìn quất tôi chẳng thấy một ai, hay hôm đó là ngày lễ gì nên mọi người nghỉ hết không biết? Chị đứng quầy lễ tân ban nãy tôi hỏi cũng đi đâu mất. Tôi bắt đầu thấy mình là đứa ngu xuẩn nhất trên đời này, tự mình đẩy mình vào khó khăn.
Tôi chẳng biết làm gì hơn, đành ngồi chờ. Một lúc sau thấy có một chú mặc trang phục an ninh đi qua, tôi mừng húm, chạy vội ra nhờ chú quay số điện thoại lại giúp, nhưng cũng như khi nãy, tổng đài vẫn báo lỗi. Mà ngoài số điện thoại đó ra thì tôi không nhớ số của các anh chị khác, danh bạ thì nằm trong cái điện thoại đã ngỏm củ tỏi. Tuyệt vọng quá, tôi kể lể với chú là cháu muốn đi xe bus này đến chỗ này, mà sao hôm nay xe đó không chạy chú ạ. Chú bảo, lát có một cái Shuttle bus đi qua đây, vốn là xe chuyển hàng hay bưu phẩm gì đó (?) nhưng nếu cháu muốn thì để chú nói lái xe cho đi nhờ xe. Khỏi phải nói, tôi như mọc cánh và rối rít cảm ơn chú.
Một lúc sau xe đến, đó là một chiếc xe 16 chỗ. Trên xe, ngoài anh tài xế da đen thì chỉ có tôi và 2 cô người Mỹ đứng tuổi có vẻ là bạn của nhau. Hai cô, một cô dáng dong dỏng nền nã, một cô đậm người hơn chút, nhưng cả hai cô đều toát lên vẻ hiền hậu. Tôi ngồi ngắm phố xá lơ đễnh còn hai cô rầm rì trò chuyện. Một lát sau, họ chủ động bắt chuyện và hỏi thăm tôi, chắc vì thấy tôi là người châu Á, trẻ tuổi lại đi một mình. Chúng tôi nói chuyện linh tinh và tôi cũng share với họ về công việc của mình ở NGO hiện tại. Đến giữa đường, hai cô xuống xe trước tôi. Lúc trả tiền tài xế, các cô đưa một tờ tiền khá lớn nhưng tài xế không đủ tiền trả lại, tôi cũng không có tiền lẻ để đổi cho các cô. Lúc ấy, cô dáng dong dỏng nhẹ nhàng nói với anh tài là anh cứ giữ lấy tiền thừa và trừ số tiền thừa đó vào tiền vé của tôi. Tất nhiên tôi từ chối ngay vì không bao giờ nhận ơn huệ gì của người lạ, nhất là những thứ nhạy cảm như tiền bạc. Nhưng cô dịu dàng bảo (tôi không nhớ chính xác cô nói gì, nhưng những từ ngữ cô dùng rất nhã nhặn và lịch duyệt, cố gắng không để tôi hiểu nhầm là họ đang bố thí hay có thái độ khinh miệt gì) rằng: hai cô rất trân trọng những người đang làm công tác xã hội giúp đỡ người kém may mắn như tôi, số tiền dư coi như là hai cô hỗ trợ tôi đi đường để tiếp tục làm việc có ích, các cô giúp tôi cũng là gián tiếp giúp đỡ cho trẻ em bị dị tật ở Việt Nam. Nói rồi các cô tạm biệt tôi và xuống xe, còn tôi cảm ơn các cô và cảm thấy vui lạ thường vì hôm nay, tôi đã được gặp những thiên thần tốt bụng như bước ra từ cổ tích.
Còn lại trên xe mỗi tôi và anh tài xế da đen. Anh bảo tôi lên hàng ghế trên cùng cạnh ghế lái để anh ghé qua một điểm bốc hàng hóa bưu phẩm lên các hàng ghế sau. Tôi cũng OK không vấn đề gì. Lên ghế trên rồi, mệt quá sau một ngày dài, tôi ngủ thiếp đi mất một lúc. Lúc giật mình tỉnh dậy, tôi thấy xe như đang đi trên đường vành đai hay cao tốc gì đó (thay vì đoạn vừa nãy tôi đi cùng hai cô người Mỹ là đường trong phố sầm uất), đường vắng tanh không một nhà dân hay bóng người. Thi thoảng lắm mới thấy một chiếc xe lướt qua. Trời đã nhá nhem vì lúc đó cũng đã cuối chiều. Tự nhiên tôi thấy lạnh toát người. Tôi bỗng nhận ra là tôi không biết người lái xe đang chở mình đi đâu nữa, có thể là đến đúng nơi tôi cần tới, mà cũng có thể là không. Tôi đang phó mặc số phận mình trong tay anh ta. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không có ai để cầu cứu hết. Đầu óc tôi bắt đầu hiện lên những bộ phim về dân nhập cư da đen ở Mỹ với những vụ cướp bóc, giết người, hãm hiếp… Nhưng tôi cũng không thể xuống xe được. Tôi bắt đầu bấn loạn nhưng cố gắng trấn tĩnh xem nên làm gì. Và rồi tôi nghĩ ra một cách hết sức… ngây thơ, nhưng tại thời điểm ấy tôi nghĩ đấy là cách duy nhất mình có thể làm. Tôi nghĩ là mình nên nói chuyện thật nhiều với anh ta, để nếu thật sự anh ta có mưu đồ gì thì cũng không thể tập trung đầu óc tính kế xóa dấu vết cho kín kẽ được. Thế là, đang im thin thít như thóc, bỗng nhiên tôi mở máy nói như máy khâu. Tôi không màng nói tiếng Anh đúng ngữ pháp hay từ vựng gì nữa, chỉ tập trung nói liên tục để phân tán sự tập trung của anh ta, tay chân khua loạn lên. Tôi cố gắng đặt nhiều câu hỏi để lôi kéo anh ta tham gia vào câu chuyện, tôi hỏi anh làm nghề này lâu chưa, đến Mỹ từ bao giờ, gia đình thế nào…, mắt theo dõi nhất cử nhất động của anh ta, mọi giác quan căng ra cảnh giác. Chắc anh tài xế cũng nhận ra sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi nhưng anh cũng vẫn vui vẻ đáp chuyện. Chúng tôi cứ trò chuyện qua lại như vậy cho đến khi xe bắt đầu đi vào khu dân cư thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm như trút được hòn đá tảng khỏi ngực. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ những ô cửa sổ nhà dân trong đêm tối lạnh, đối với tôi lúc ấy không khác gì ánh sáng của những vị cứu tinh.
Xe dừng trước ngôi nhà tôi hẹn gặp với đồng nghiệp. Lúc tôi thanh toán tiền xe, ngoài trừ đi số tiền của hai cô tặng ban nãy, anh còn hướng dẫn tôi điền 1 form survey gì đó để được giảm thêm 10% tiền vé, và chúc tôi enjoy chuyến đi. Tôi cảm ơn anh với chút hối hận là đã nghĩ sai về anh. Cũng một lần nữa tôi cảm ơn ông trời đã phù hộ cho tôi may mắn gặp được quá nhiều người tốt trong một ngày nhiều sự cố như hôm nay. Phải chăng tôi đã tích đức với công việc mình làm nên mới được nhiều phước phần như vậy?
Người mỏi nhừ, tôi gõ cửa căn nhà. Mọi người hẳn đã chờ tôi ở đây từ chiều, mà cuối cùng thì chập tối tôi mới tới nơi. Tôi được ăn no một trận mắng vì cái tội đứt liên lạc một cách hết sức ngớ ngẩn, mà tôi chẳng cãi được câu nào vì mắng đúng quá mà. Dầu sao thì chưa bao giờ tôi thấm thía ý nghĩa của từ “an toàn” đến vậy. Đêm hôm ấy, tôi đã có một giấc ngủ thật ngon lành sau một ngày dài căng thẳng.