Nhìn chung, tuổi thơ cho đến quãng thời gian đi học của tôi khá êm đềm. Tôi chỉ có mỗi việc học và học thật tốt. Xung quanh tôi, gia đình thương yêu đùm bọc, bạn bè hỗ trợ, chia sẻ. Với kết quả tốt nghiệp loại giỏi, trình độ Tiếng Anh khá tốt, công việc mơ ước trong mường tượng của tôi lúc bấy giờ đúng kiểu như phim: sẽ là một chị gái lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu, vest đen váy bó, tóc búi cao kiêu hãnh, tay xách laptop, chân đi giày cao gót gõ cồm cộp trên sàn nhà bóng loáng như gương của những tòa nhà văn phòng hạng A sang chảnh.
Tôi vẫn nhớ đó là một buổi tối muộn sau khi đã thi cử xong xuôi, đang trong giai đoạn chờ nhận bằng Cử nhân, tôi lên Internet thử tìm một số công việc phù hợp. Lướt qua cả mấy chục tin tuyển dụng vẫn chưa tìm được nơi nào ưng ý, tôi bỗng khựng lại trước tin đăng tuyển Management Trainee (MT) của một công ty lớn của Mỹ tại Việt Nam (Có thể bạn chưa biết: MT là một trong những chương trình tuyển dụng rất uy tín của các tập đoàn quốc tế, ở Việt Nam thường gọi là “Quản trị viên Tập sự”, chuyên tuyển dụng sinh viên chất lượng cao vừa tốt nghiệp hoặc ít hơn 1 năm kinh nghiệm làm việc, với mục đích đào tạo thành đội ngũ quản lý trong tương lai. Thường các chương trình này có độ cạnh tranh gắt gao vì các ứng viên đều rất giỏi, nếu được tuyển dụng, các bạn sẽ được luân chuyển trải nghiệm nhiều vị trí công việc khác nhau trong công ty để tích lũy kinh nghiệm làm việc thực tế, làm tiền đề cho vị trí quản lý sau này). Những vị trí như vậy lương vừa cao, lại có cơ hội được cọ sát thực tế, học hỏi thả ga, đúng là công việc mơ ước của tôi. Lúc đó tôi nhìn đồng hồ đã là 11h15 đêm, trong khi cổng nhận CV ứng tuyển sẽ đóng lại vào lúc 12h đêm cùng ngày. Chỉ có đúng 45 phút để chuẩn bị hồ sơ từ CV, thư ứng tuyển (mà lúc đó tôi chưa làm gì hết) và điền 1 form thông tin theo yêu cầu của nhà tuyển dụng. Tôi quyết định không thể bỏ lỡ cơ hội này và cắm đầu cắm cổ làm thật nhanh nhưng cũng cố gắng tốt nhất có thể để gây được ấn tượng với nhà tuyển dụng. Đúng 11h59 phút, tôi hoàn thành hồ sơ và bấm nút “Gửi hồ sơ ứng tuyển”. Bấm xong thì ngồi thở vì làm một hơi mệt quá, tim đập thình thịch vì chạy đua với thời gian!
Sau đó là những ngày hồi hộp chờ đợi. Tôi vẫn ứng tuyển các nơi khác nữa, nhưng trong lòng chỉ mong ngóng email từ công ty kia. Và rồi sau khoảng 3-4 ngày, tim tôi như vỡ òa trong niềm vui khi trong Inbox xuất hiện lá thư: “Xin chúc mừng bạn đã lọt vào vòng phỏng vấn…”
Ngày phỏng vấn, chúng tôi được làm bài test IQ, viết vài mẩu luận ngắn bằng Tiếng Anh, sau đó trải qua 2 vòng thi: Phỏng vấn Nhóm và Phỏng vấn Cá nhân. Tôi trải qua bài test không mấy khó khăn. Nhưng ở vòng PV nhóm, tôi thực sự hơi bị ngợp vì sự năng động của các bạn. Các UV được chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm khoảng 5 người sẽ được ban tuyển dụng cho một đề bài để thảo luận cách giải quyết. Trong nhóm tôi có mình tôi đến từ KTQD, còn lại 3 bạn đến từ Ngoại Thương, 1 bạn từ Tài Chính. SV Ngoại Thương xưa nay nổi tiếng là năng động, và trong buổi PV nhóm các bạn ấy cũng thể hiện rất thoải mái, tự tin. Một bạn gái nhanh nhẹn thể hiện rõ leadership khi xung phong nhận vai trò chairwoman để lead và co-ordinate các ý kiến thảo luận của nhóm. Tôi thì vốn bản tính nhút nhát, rụt rè nên hôm đó không nêu được nhiều ý kiến sắc sảo, và cũng không tạo được không khí sôi nổi như các bạn kia, tuy nhiên tôi cũng đóng góp được một số ý kiến mà sau này chị HR manager nhận xét là “logic và có tính khả thi cao”. Nhưng dầu sao, trong phần PV cá nhân tôi cũng cố gắng thể hiện tốt nhất trong khả năng, dù lúc đầu run lập bà lập bập, tới mức chị HR của ban tuyển dụng phải trấn an để tôi bình tĩnh lại.
Ra về, tôi không hi vọng nhiều lắm vào khả năng được nhận vào công ty. Nếu tự đánh giá xác suất đỗ thì tôi chỉ để 30%, vì rõ ràng các bạn kia thể hiện xuất sắc hơn tôi nhiều lần. Tôi cũng tự an ủi mình coi như là lần phỏng vấn thực chiến đầu tiên, ở công ty sau tôi sẽ làm tốt hơn.
Thế nên, sau khoảng 1 tuần, khi nhận được điện thoại của HR công ty nọ thông báo trúng tuyển khi đang lái xe trên đường, tôi đã hét toáng lên vì vui sướng, mặc kệ người đi đường nhìn tôi như một đứa khùng. Nhận được thư offer với mức lương cao gấp đôi mặt bằng lương dành cho SV vừa tốt nghiệp thời điểm ấy, tôi nhảy tưng tưng lên và chạy như bay về khoe với bố mẹ. Đêm trước ngày đi làm đầu tiên tôi đã mất ngủ vì hân hoan xen lẫn lo lắng, không biết mình có đảm nhiệm tốt công việc hay không.
Tôi nhận quyết định sẽ làm việc ở bộ phận Tài chính Kế toán của công ty. Người bàn giao lại công việc cho tôi là chị L, chị khoảng chừng 35 tuổi, khuôn mặt tròn trịa – lẽ thường trông phúc hậu, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác phảng phất vẻ lạnh lùng lãnh đạm sao đó. Nhưng lúc ấy nó chỉ là một cảm giác thoáng qua rất nhanh và tôi cũng nghĩ là mình nhạy cảm quá thôi.
Đến khúc bàn giao, chị L bảo tôi lẽ ra thời gian bàn giao là như này, nhưng do chị có việc gia đình đột xuất phải về quê gấp, nên chị đã xin nghỉ phép và sẽ chỉ bàn giao được trong một nửa thời gian như vậy thôi. Chị sẽ hướng dẫn em tất cả các đầu việc, nhưng những cái chi tiết cụ thể hơn thì sau này làm đến đâu em gọi điện hỏi chị đến đó, vì bây giờ có nói em cũng chưa hiểu được, và nếu chị đi vào cụ thể quá thì sẽ không kịp nói hết các việc chính. Tôi cũng thông cảm với hoàn cảnh của chị và chăm chú lắng nghe, ghi chép tất cả những điều chị truyền lại. Thỉnh thoảng có chỗ không hiểu, tôi hỏi kỹ hơn, chị lại ôn tồn nhắc tôi về việc cần đi qua các đầu việc lớn cho kịp thời gian đã, việc chi tiết chị sẽ hướng dẫn thêm sau qua điện thoại, tôi không cần lo lắng gì.