Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, trong một gia đình kiểu mẫu của những năm đổi mới. Bố tôi trước đây là giảng viên đại học, mẹ tôi là bộ đội, về sau bố mẹ đều làm viên chức nhà nước. Điều kiện gia đình thường thường bậc trung nhưng đặc biệt đề cao giáo dục, một phần do bên họ nội nhà tôi, không riêng bố tôi mà cả các bác, các cô, các chú đều dạy học. Bố tôi rất giỏi Tiếng Nga và thời trẻ từng được học bổng của Nhà nước sang học và làm ở Liên Xô cũ. Có lẽ cũng nhờ khoảng thời gian công tác ở Liên Xô, bố tôi có tư tưởng rất tiên tiến về việc học và phát triển bản thân, và Người đã truyền lại cho hai chị em tôi ngọn lửa đó.
Từ khi tôi còn rất nhỏ đã luôn được bố khuyến khích đọc sách và tự học. Bố dặn tôi phải cố gắng học thật giỏi và không ngừng trau dồi kiến thức, bởi thế giới này có rất nhiều điều tôi còn chưa biết. Thêm vào đó, là phải luôn tự lực tự cường, đừng trông mong bám víu vào sự giúp đỡ của người khác.
Trong suốt những năm tôi học tiểu học, phần thưởng bố dành cho tôi khi đứng nhất lớp, nhất khối là những cuốn sách, báo, từ truyện cổ tích, truyện văn học cho tới những bộ sách khoa học thiếu nhi. Tôi đọc say sưa và niềm yêu thích đọc sách đã trở thành một phần con người tôi từ đó. Nghỉ hè năm lớp 4 tôi đã cày hết bộ Tây Du Ký và Thủy Hử dày cộm. Còn về việc học, tôi luôn duy trì vị trí nhất nhì lớp từ cấp I cho đến Đại học, một phần vì được bố mẹ tạo điều kiện tối đa tập trung học, hai là vì lời dặn dò phải học thật giỏi của bố đã đi vào tiềm thức của tôi và tôi không muốn để bố mẹ buồn. Kỳ thực khi đứng nhất lớp tôi không quá vui, nhưng tôi vui khi thấy bố mẹ tự hào kể về con với những người xung quanh.
Lại nói chuyện tự học, bố tôi không lý thuyết suông. Bản thân Người là tấm gương sống động cho tôi về tự học. Ngoài việc nói Tiếng Nga siêu đẳng, hơn 50 tuổi, bố tôi vẫn tự học Tiếng Anh, nghe băng và ghi chép sổ bút cẩn thận. Nhiều lúc nghe bố phát âm tiếng Anh theo kiểu rung lưỡi của tiếng Nga, tôi phì cười nhưng trong lòng thì phải thừa nhận sự chịu khó của bố, và tự thấy nếu một đứa thanh niên sức dài vai rộng như mình mà không học nổi một ngoại ngữ Tiếng Anh thôi thì thật là xấu hổ.
Khi tôi lớn lên, bắt đầu biết cãi, bắt đầu có nhu cầu khẳng định bản thân, bố con tôi dần dần ít nói chuyện hơn. Khoảng cách thế hệ khiến nhiều quan điểm cuộc sống của hai bố con trở nên khác nhau, cộng thêm với sự nóng tính của cả bố và tôi, nên chẳng mấy khi hai bố con ngồi tâm sự được điều gì. Tôi bắt đầu nghĩ bố thật là bảo thủ, cứng nhắc, lúc nào cũng chỉ muốn con cái làm theo ý mình… Cho đến khi bố mất đi, tôi mới nhận ra, tôi của ngày hôm nay, trưởng thành và vững chãi, là nhờ một phần rất lớn ở công ơn dạy dỗ của bố. Những lời bố dạy năm xưa từ thuở tôi còn ấu thơ, đã như ngọn đuốc soi đường chỉ lối cho mỗi chặng đường tôi đi: tự học – tự lập – sống một đời cố gắng hết mình để không bao giờ phải hối tiếc. Dù rằng giờ bố không còn ở bên cạnh tôi, tôi tin ở trên cao kia, Người vẫn luôn dõi theo và phù hộ cho tôi những điều bình an và tốt lành.
Mẹ tôi thì luôn lùi lại về hậu phương trong việc dạy dỗ con cái để chăm sóc cho cuộc sống gia đình. Mẹ hiền hậu, hi sinh và nhẫn nại. Những năm bố ở nước ngoài, một tay mẹ nuôi dạy hai chị em tôi. Đến bây giờ tôi vẫn giữ một vài lá thư tay bố mẹ gửi cho nhau khi ở hai đất nước xa xôi, và tôi hiểu mẹ đã phải nén nỗi buồn khôn nguôi ra sao để chăm lo cho con cái, để bố yên tâm công tác. Đến khi bố tôi mất đi, hai chị em tôi lập gia đình, sinh con, mẹ lại tất tả chăm cháu để chúng tôi yên tâm làm việc. Mặc dù phần nhiều tính cách cứng cỏi của tôi chịu ảnh hưởng từ bố, giúp tôi đạt được những thành tựu cá nhân nho nhỏ một cách chủ động, nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy phúc đức từ mẹ mang lại cho tôi nhiều phần may mắn và bình an trong tâm hồn. Càng nhiều tuổi, tôi càng cảm thấy có một sự thúc giục bên trong mình làm điều gì đó có ích cho những người thân yêu, cho cộng đồng, cho xã hội, có lẽ đó là ảnh hưởng từ sự nhân hậu và lòng khoan dung ấm áp của mẹ, như mạch nước ngầm róc rách nhiều năm và đến lúc đủ tưới tắm lên tôi một giá trị sống.
Bố mẹ đã sinh ra tôi, cho tôi một hình hài, cho tôi một tính cách, tư duy và lối sống. Tôi sẽ không phụ lòng bố mẹ. Tôi có thể không giàu có, không xinh đẹp, không nổi tiếng, nhưng ít nhất, sống nhân ái, có ích cho xã hội và luôn vươn lên để hoàn thiện mình là điều bản thân tôi có thể tự quyết và tự chọn đường đi. Và tôi tin bố mẹ có thể tự hào về điều đó. Con xin dành bài viết đầu tiên trên trang cá nhân này để cảm ơn bố mẹ, vì tất cả những điều tốt đẹp bố mẹ đã mang đến cho con trong cuộc đời này.
Tự hào về người chị