Nói về những đồng tiền đầu tiên tự tay làm ra, tôi lại thấy bồi hồi ghê gớm. Bao nhiêu năm học hành để bố mẹ nuôi, cuối cùng cũng đến ngày tôi thấy mình có thể đóng góp chút gì đó cho kinh tế gia đình, dù chỉ là vài khoản nhỏ xíu. Cảm giác “Mình đã làm ra tiền, mình lớn thật rồi!”, nó thật là Yomost mà.
“Nguồn thu” đầu tiên của tôi là từ học bổng của trường, ĐH Kinh tế Quốc dân mà lũ SV nhất quỷ nhì ma hay gọi chệch đi là “Kiếm tiền Quá dễ” (đến khi ra đời mới thấy kiếm được đồng tiền không dễ xơi chút nào). May mắn sao, tôi giành được học bổng toàn phần của tất cả các kỳ học ở trường, nên đầu kỳ đóng học phí nhưng cuối kỳ lại được hoàn trả 100%, thậm chí còn dôi ra chút đỉnh để tự thưởng cho bản thân một món quà nho nhỏ gì đó. Học bổng nhận về, tôi đưa lại cho mẹ để bù vào chi phí bố mẹ đã ứng học phí cho tôi. Nhưng mẹ không tiêu số tiền đó, mà để riêng ra một khoản và gửi tiết kiệm để làm của để dành cho con gái. Kể cả sau này khi tôi đi làm và đều đặn đưa nửa lương hàng tháng cho mẹ cũng vậy, mẹ sẽ làm cho tôi một sổ tiết kiệm. Mãi đến sau này, khi hiểu về nguyên lý Lãi kép trong đầu tư, tôi phải thầm cảm ơn mẹ đã giúp tôi xây dựng nguồn vốn cá nhân từ rất sớm, nhờ đó tận dụng được sức mạnh phi thường của lãi kép từ những năm tuổi đời còn khá trẻ.
“Nguồn thu” thứ 2 của tôi cũng là học bổng, nhưng là học bổng dạng one-off do các doanh nghiệp, tổ chức tài trợ cho nhóm sinh viên xuất sắc nhất của trường. Các học bổng dạng này thì rất hấp dẫn vì mức học bổng cực kỳ cao. Tôi vẫn nhớ một lần, khi có 2 học bổng đăng ký cùng đợt là học bổng của ngân hàng HSBC trị giá 3 triệu và học bổng của Posco trị giá 8 triệu, điều kiện sàng lọc của học bổng Posco thì cao hơn HSBC nhiều và đối với cả 2 học bổng, các ứng viên sẽ phải cạnh tranh nhau để lấy danh sách từ trên xuống dưới. Một SV chỉ được chọn 1 trong 2 để đăng ký, nếu trượt bên nọ thì không được apply bên kia nữa. Tôi nhát gan nên đăng ký HSBC scholarship và trúng học bổng. Nhưng khi nhìn sang DS đạt học bổng Posco, tôi mới thấy nếu mình tự tin đăng ký học bổng này thì cũng đã trúng rồi, vì kết quả của tôi còn cao hơn 1 số bạn trong danh sách được nhận học bổng. Tiếc đứt cả ruột, nhưng tôi đã học được bài học quý giá về việc phải xây dựng niềm tin vào bản thân và dám ra quyết định vượt trên sự an toàn. An toàn thì cũng tốt, nhưng đó chưa chắc là lựa chọn tốt nhất.
“Nguồn thu” thứ 3 là công việc kiếm tiền chủ động đầu tiên của tôi, đó là làm gia sư dạy Tiếng Anh cho một em gái học lớp 7. Tôi tìm được khách hàng này qua 1 trung tâm dạy Tiếng Anh làm trung gian kết nối khách hàng và gia sư. Hôm đầu tiên đến nhà học sinh, phụ huynh hỏi: “Em học Ngoại Thương hả?” thì tôi mới biết trung tâm vì muốn “làm hàng” nên đã nói là tôi học Ngoại Thương, chứ KTQD có vẻ không nổi tiếng lắm về trình độ TA của sinh viên. Tôi cũng ậm ừ cho qua rồi bắt đầu dạy. Con bé tiếp thu cũng nhanh, mỗi tội là thiếu tập trung nên tôi phải chỉnh cả nết học cho bé. Thỉnh thoảng ngoài giờ học TA, tôi vẫn hay ngứa nghề dân khối A phụ đạo nhanh cho bé ít bài tập môn Lý, môn bé khá đuối, mà không yêu cầu hai anh chị phụ cấp thêm tiền cho gia sư. Có lần, tôi vừa phụ đạo hôm trước, hôm sau bé làm bài kiểm tra Lý được 9 điểm, trong khi bình thường điểm môn Lý của bé chỉ loanh quanh 6, 7. Cũng có chút tự hào là tốt nghiệp cấp III một thời gian rồi mà mình vẫn chưa quên kiến thức, và có vẻ mình cũng có xíu xiu năng lực sư phạm vì em bé khen mình dạy dễ hiểu hơn cô giáo trên lớp nhiều.
Một hôm, vừa xong tiết học Thể dục ở trường, tôi mặc nguyên đồng phục của trường KTQD, mặt không khẩu trang che chắn gì hết, ung dung phóng xe máy qua ngõ Tự Do – ngõ game thần thánh – đi về. Bỗng dưng một bà chị chủ quán game đi ra xếp lại xe đạp cho khách chơi, cái ngõ bé tí thành ra xe tôi kẹt vào cái xe đạp kia. Tôi và chị chủ 4 mắt nhìn nhau, à quên, 8 mắt nhìn nhau vì cả 2 đều cận, rồi cùng: “Ố, Dung à?”, “Ôi, chị!” Còn ai vào đây, là phụ huynh học sinh của tôi! Lúc đó tôi chỉ ước có cái lỗ nẻ nào cho mình chui xuống, này thì SV Ngoại Thương học thể dục ở KTQD này… Sau đó thì… Không có sau đó, tôi vẫn dạy con chị bình thường, vì chất lượng dạy học của tôi không có gì để chị chê trách. Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ lại vụ đụng độ kia tôi lại thấy buồn cười.