
Sau khi công ty start-up nơi tôi làm việc tan rã, vẫn mang trong mình ý chí khởi nghiệp rạo rực, tôi quyết tâm apply vị trí trợ lý giám đốc kinh doanh ở các tập đoàn lớn với mong muốn học hỏi thêm kỹ năng quản lý bán hàng ở quy mô chuyên nghiệp. Tôi apply thành công, và đó cũng là công việc tôi làm lâu nhất, 6 năm.
Nhưng đó cũng chính là công việc ít phù hợp nhất với bản chất của tôi. Vì một chút hiểu lầm title công việc so với thực tế, khi tôi biết mình apply nhầm chỗ thì cũng là sự đã rồi. Công việc này của tôi thiên về tính chất thư ký nhiều hơn là trợ lý, và cũng do mô hình chuyên môn hóa quá rõ rệt của công ty dẫn đến việc ai nấy làm, nên ngồi ở đây, tôi cảm thấy mình không học hỏi được nhiều như kỳ vọng ban đầu. Nhưng mức thu nhập khá hấp dẫn, chế độ đãi ngộ, bảo hiểm tốt, cộng với việc sau đó tôi lấy chồng và sinh con, thời gian eo hẹp, chi tiêu tăng lên khiến cho gánh nặng tài chính càng níu kéo bước chân đi. Cứ dùng dằng muốn nghỉ, tiếc nuối, thế rồi nghỉ thật và sau đó lại quay lại, nhoằng cái mà đã 6 năm trôi qua như một chớp mắt.
Ai đang làm mẹ bỉm sữa sẽ thấu hiểu cảnh 8-10 tiếng đi làm áp lực ở công ty, cong mông chạy deadlines, về tới nhà là cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, vệ sinh cá nhân, rồi là không dứt được việc khỏi con. Bạn thứ hai lúc ấy chưa tròn 1 tuổi nên bám mẹ riết, lúc nào cũng phải bế ẵm, rồi thì khóc lóc, trớ, tè, ị, đòi ăn, tắm rửa… Bạn lớn thì khi ấy 3 tuổi rưỡi rồi nhưng quấn quýt mẹ từ xưa tới nay, ăn chậm muốn mẹ xúc, đánh răng muốn mẹ ngồi bên, chơi cũng thích mẹ làm bạn chơi cùng, tranh giành đồ chơi với em phải mẹ phân xử, tối đi ngủ là nằng nặc đòi mẹ phải kể chuyện, xoa lưng, đố vui 7749 kiểu mới ngủ. Thế là mẹ phân thân sẻ đôi chút thời gian ít ỏi buổi tối cho hai anh em (đấy là may mà còn có bố phụ giúp thêm khi cần). Ru xong 1 thằng rồi lại ru nốt đứa còn lại, đến khi cả 3 người đàn ông trong gia đình đều đã ngon giấc mới là lúc mẹ đặt tấm lưng nhức mỏi rã rời xuống giường. Chưa kể ngày nào các bạn ý khó chịu trong người, ốm đau, thì đêm cứ 10-15 phút mẹ lại tỉnh dậy bế ẵm dỗ dành. Sáng ra người lờ đờ như zombie, hồn vía như trên mây nhưng vẫn phải tất tả khua khoắng thằng anh đi học (thằng em thì bố đưa đi trẻ). Mùa đông, màn đánh thức trẻ con đúng là thử thách sự kiên nhẫn của những người phụ nữ. Từ nịnh nọt, dọa nạt tới túm vai dựng dậy mà chúng nó vẫn nằm bẹp ra ôm chăn ôm gối ngáy rõ ngon lành, trong khi con mẹ sốt hết cả ruột vì giờ họp đến nơi, mẹ còn phải đến sớm hơn mọi người để kiểm tra, setup phòng họp từ thiết bị đến đồ ăn đồ uống cho các ban bệ. Gọi được anh ý dậy xong lại đến món ép ăn sáng cho “thần Rùa”, để nó nhịn đói thì thương, mà bón thìa nào nó ngậm thìa ấy, nẫu ruột nẫu gan… Bonus tối nào mà cần làm overtime cho kịp deadline họp hành hôm sau thì mẹ chỉ muốn hóa thú, lửa bốc lên đầu cháy tóc khét lẹt là chuyện thường tình. Mở máy ra làm không yên với tụi nó, đứa ngồi tọt vào lòng mẹ che hết màn hình, đứa nhảy xổ vào bấm lung tung hoặc hào hứng cạy phím, con mẹ thì hết hồn vì file tính nhiều số má và công thức rối rắm, chỉ cần tụi nó sửa sai đi tí là mẹ ăn đòn. Thế là lại đợi chúng nó ngủ rồi lôi máy ra làm, vừa làm vừa ngáp lên ngáp xuống như con nghiện.
Mà nghiện thật, nghiện ngủ. Bệnh nghiện ngủ chắc là kinh niên đối với các bà mẹ con nhỏ mà vẫn đi làm công sở hành chính. Hỏi các bà thèm gì nhất, sẽ chẳng phải trà sữa, chè cháo gì đâu, mà là thèm ngủ. Thiếu ngủ đến mức cơ thể suy nhược, đầu óc suy giảm hẳn sự tập trung, sức đề kháng cũng giảm, nhưng cứ gồng lên vì con, rồi thì mọi việc cũng trôi.
Việc trôi nhưng tâm lý ức chế muốn bùng nổ thì ngày càng bồi đắp. Những người mẹ, không còn thời gian cho bản thân, vì họ đã dành hết thời gian cho gia đình, chồng con và xã hội. Những người mẹ, stress chất chứa, thể chất mệt mỏi, tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn vì không có một phút nghỉ ngơi đúng nghĩa. Những người mẹ, dù đã cố gắng hết mình để đóng trọn vai “Giỏi việc nước – Đảm việc nhà” nhưng vẫn không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Đôi khi chỉ một câu phán xét bâng quơ “Mẹ gì mà để con gầy gò còi dí”, hay chuyện một lỗi nhỏ trong công việc bị làm um xùm lên, hoặc một vài biểu hiện khác thường của người thân… cũng đủ là mũi dao bén nhọn cắm phập vào trái tim người mẹ vốn đã quá yếu ớt khi phải gồng mình lên để làm một siêu nhân cân trọn thế giới.
… Đợt nghỉ lễ 2/9 năm đó, tôi đã lên dây cót tinh thần và quyết định không thể tiếp tục như thế này được nữa bởi tôi không muốn mình sa vào trầm cảm. Tôi quyết định phải dành cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tĩnh tâm và suy nghĩ. Tôi đã chắc chắn sẽ nói với chồng rằng: được nghỉ lễ vài ngày, anh và ông bà hỗ trợ trông hai con giúp em mấy hôm, em sẽ thuê khách sạn nghỉ ngơi một vài ngày cho khuây khỏa, em cần thời gian ở một mình. Tôi chắc chắn 100% mình sẽ làm thế, vì tôi thực sự cần phải được thở. Nhưng ngay trước thời điểm mở miệng ra nói câu ấy với chồng, tôi bỗng thấy mình thật ích kỷ. Kia kìa, ngay trước mắt tôi, hai đứa con vẫn đang khóc lóc, đang cần mẹ vỗ về, ru ngủ. Vậy mà giờ tôi đang tâm bỏ mặc chúng nó được sao? Rồi tôi nhớ đến những câu chuyện của các mẹ chia sẻ trên group Yêu con, nhiều người không chỉ mệt mỏi mà còn gặp nhiều chuyện éo le trong đời, nhưng họ vẫn nghị lực vượt qua. Còn tôi, mới có chừng ấy mà tôi đã không chống chọi được, có phải mình quá kém cỏi không? Tự vấn bản thân xong, tôi bỏ ý định thoát ly vài ngày lễ…
Để rồi sau đó, tôi càng cảm thấy mình chết chìm trong những mớ bòng bong rối rắm và áp lực tứ phía.
2 tháng sau, một sự việc trong gia đình châm ngòi và BÙM! Quả bom nổ chậm đã thực sự phát nổ. Nhưng nó không phát nổ thành một cơn tam bành, mà thành một nỗi đau ê chề trong tôi.
Tôi đã ngồi chết lặng trong màn đêm tĩnh mịch, và tự hỏi mình đã làm gì sai hay sao, khi sinh con và trở nên quá bận rộn để có thể làm tròn mọi vai?
Sau một đêm thức trắng, tôi đã có quyết định của mình.
Tôi không thể tham lam ôm đồm tất cả. Tôi phải lựa chọn những gì yêu quý, quan trọng nhất đời mình.
Và đó là GIA ĐÌNH.
Không phải tiền bạc, không phải danh vọng, không phải sự công nhận của xã hội về một vị trí.
Tôi quyết định nghỉ việc và trở thành một người làm mẹ full time.
Mọi sự lựa chọn đều có đánh đổi, nhưng tôi tin đây là lựa chọn đúng đắn nhất cho mình ở thời điểm đó.
Các con cần tôi, chúng cần tôi thật sự vui vẻ chơi cùng chúng, chứ không phải giả vờ cười cười: “Mẹ vẫn đang nhìn con chơi mà!” rồi lại cắm mặt vào máy tính làm việc, hay to tiếng quát tháo khi chúng mắc lỗi – chỉ vì tôi cần được xả stress.
Chồng tôi cần một người vợ vun vén chăm sóc gia đình, chứ không phải một người phụ nữ tất bật chăm lo xã hội mà để gia đình thiếu đi chất keo gắn bó vợ – chồng, bố mẹ – con cái.
Tôi, cần thời gian cho chính tôi, để hiểu bản thân muốn gì, cần gì, hay chỉ đơn giản là để nghỉ ngơi, sạc lại năng lượng cho cục pin đã chực sập nguồn đến nơi.
Cuộc đời không phải đường đua đến Hạnh Phúc mà chúng ta cần chạy hết tốc lực để rồi có thể gục ngã tại đích. Nó là một hành trình mà Hạnh Phúc lấp ló sau những rặng cây suốt dọc hành trình ấy. Chỉ cần không dừng lại, chúng ta có quyền đi chậm lại một chút để khám phá và tận hưởng Hạnh Phúc ở ngay hiện tại.
Đọc bài của Dung thấy mình trong đấy. Tớ cũng đang cố đi tìm giải pháp và đúng là tìm sẽ thấy, sẽ sớm thôi. Chúc mừng cậu vì đã tìm được con đường đúng đắn để sống một cuộc đời đáng sống!
Cảm ơn Trang nhiều, chúng mình cùng cố gắng nhé!