
“Đầu lòng hai đấng nam nhi,
Sư huynh là Pep, thứ nhì Milo”.
Pep 5 tuổi và Milo 1,5 tuổi là hai con trai của tôi. Hai anh em nhưng tính cách và ngoại hình hoàn toàn khác nhau. Nghĩ lại, tôi cho rằng tính cách của các con được hình thành từ ngay trong bụng mẹ, và chịu ảnh hưởng rất lớn từ tâm trạng, thói quen của người mẹ khi mang bầu. Sau đó là ảnh hưởng từ môi trường sống ở những tháng đầu tiên khi ra đời.
Khi Pep được 4 tháng tuổi trong bụng mẹ thì tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai vì sức khỏe không được tốt. Từ lúc đó cho đến khi sinh bạn, tôi hoàn toàn được nghỉ ngơi, thư giãn đầu óc, đọc sách, nghe nhạc, tranh thủ dạy Tiếng Anh cho một vài người bạn. Có lẽ vì mẹ có một giai đoạn dưỡng thai yên ả thanh bình như vậy, Pep là một chú bé vui vẻ, bắng nhắng nhưng cũng rất tình cảm, tính tình khá dễ chịu hài hòa. Khả năng thẩm âm và bắt chước lại âm thanh của Pep rất tốt, đặc biệt là Tiếng Anh, một phần có thể vì bạn được nghe mẹ nói từ khi chưa lọt lòng, phần khác là bạn được tiếp xúc với các nguồn nói TA chuẩn từ rất sớm. Bạn nào quan tâm đến chủ đề dạy TA cho trẻ nhỏ (từ mẫu giáo trở xuống, mà hoàn toàn không tốn kém chi phí) thì hôm nào đó tôi sẽ có bài viết riêng sau. Pep cũng biết nói từ rất sớm, do thời gian bầu và sau khi sinh Pep đến 2 tuổi thì vợ chồng tôi ở cùng nhà bà ngoại với hai bác và hai chị con nhà bác. Vì quân số trong gia đình đông đảo như vậy, được cả nhà quan tâm nên Pep giao tiếp với cả nhà từ sớm, bạn biết nói sớm, nói sõi và vốn từ phát triển rất nhanh. Cũng từ hoàn cảnh như vậy, Pep có khuynh hướng thích chơi với người hơn tuổi hơn các bạn bằng tuổi, và đi ra ngoài giữa những người lạ thì hay rụt rè thu mình cho đến khi quen thì mới cởi mở hơn.
Vì được mẹ dành toàn thời gian cho đến 8 tháng tuổi nên Pep rất quấn quýt mẹ, cho đến tận bây giờ. Sự kết nối giữa hai mẹ con rất lớn, không chỉ là tình mẫu tử mà còn là người bạn lớn – người bạn nhỏ của nhau. Dù là lúc chơi hay khi học, bạn cũng thích có mẹ ngồi bên cạnh “để cổ vũ con nhé”.
Khi có chuyện buồn bực không như ý, Pep hay dỗi, bỏ ra một góc đứng khóc chứ không khi nào lăn ra ăn vạ. Để làm cho bạn ấy hiểu, cũng phải có cách nói chuyện vừa mềm mỏng, vừa nghiêm khắc mới làm cho bạn tâm phục khẩu phục được. Càng nạt nộ mắng mỏ, bạn càng cương lên đối đầu. Khi nào nhận ra lỗi sai, bạn ấy sẽ chủ động làm hòa với bố mẹ bằng nhiều cách rất dễ thương, ví dụ lẳng lặng ra đấm lưng cho mẹ. Mẹ quay lại ôm bạn vào lòng, không ai nói câu gì, nhưng một lúc sau nhìn vào mắt nhau, hai mẹ con cùng cười thật tươi, thế là biết hòa bình đã được lập lại.
Pep lười ăn, chân tay cứ bé tí dài ngoẵng như củ khoai lang, tính ra là suy dinh dưỡng độ 1. Nhưng vận động nhanh, trí óc sáng, nên mẹ cũng chẳng xoắn quẩy với cân nặng của anh ấy.
Milo thì ra đời trong hoàn cảnh khác với anh, đó là tôi vẫn đi làm khi mang bầu và đến khi sinh Milo được hơn 1 năm thì tôi mới quyết định nghỉ việc để làm mẹ full time (đồng nghiệp của tôi cứ trêu: “Dung cứ đẻ là nghỉ việc”). Khi sinh Milo thì bố mẹ và Pep đã chuyển ra thuê nhà gần công ty mẹ, nên dù thỉnh thoảng vẫn có sự hỗ trợ của hai bên ông bà nhưng chủ yếu là hai vợ chồng tự chăm em. Và trong suốt quá trình đó, vì mẹ còn có anh Pep phải quan tâm chăm sóc, nên không dành trọn vẹn tình yêu 100% cho em như anh được. Lại thêm công việc nhiều áp lực, nên từ khi mang bầu Milo, mẹ đã hình dung sau này Milo sẽ độc lập hơn hẳn anh, ít bám mẹ, và tính cách sẽ có thể nóng nảy hơn anh. Mà cuối cùng đúng thế thật. Em ăn uống tốt hơn hẳn anh (một phần nhờ bà trông trẻ mát tay trông em từ 5 tháng rưỡi cho mẹ đi làm); Pep là củ khoai lang dong dỏng thì trộm vía tỷ lần, Milo là củ khoai tây mẫm tròn. Milo tự chơi ngoan, cười thì rất rạng rỡ nhưng lúc có gì không vừa ý thì đúng là giông bão nổi cơn. Mặt đỏ gay gắt, vừa khóc vừa gào, ăn vạ đành đạch. Mẹ trước khi bế lên dỗ thì vẫn phải cười ngặt nghẽo một hồi vì trông em không khác gì Chí Phèo. Cũng may là ít khi em giận dỗi, về cơ bản vẫn là chú bé mát tính và lém lỉnh cực kỳ. Lém lắm, nhiều lúc mẹ phải hâm mộ là sao trẻ con bé xíu như vậy đã hiểu chuyện và biết pha trò như thế được cơ.
Thương Milo rất nhiều vì lúc mới sinh ra em đã bị đờm tắc nên phải nằm riêng trên khoa nhi xa mẹ mất 3 ngày. Rồi mới được 4 tháng tuổi lại bị covid chung với cả gia đình. Hôm đó, cả nhà bị covid, ai cũng mệt mỏi. Lúc ấy hình như bố đang bận gì đó, mẹ nấu cơm, anh Pep tự chơi còn Milo thì nằm trên ghế lắc thiu thiu ngủ. Chắc em giật mình sao đó, đang im ngủ bỗng khóc ré lên. Mẹ đang thái thịt sống nên phải rửa tay xà phòng rồi mới chạy vào với Milo được. Vào đến nơi thì thấy em đã tự ngủ lại rồi, khuôn mặt đỏ hồng vì sốt và giọt nước mắt long lanh vẫn còn đọng trên hàng mi. Thương em vô cùng.
Cũng vì thế mà sức đề kháng của Milo yếu hơn anh Pep, em hay ốm vặt nhiều hơn. Có những đợt liên miên, hết bệnh nọ lại đến bệnh khác. Cả đêm hai mẹ con ôm nhau không biết bao nhiêu bận, em ngủ gục trên vai mẹ sau những chặp khóc liên kỳ hồi. Mẹ mệt lắm, nhưng cảm giác mang lại bình yên cho con lại tiếp thêm sức mạnh để cố thêm một chút, một chút nữa…
Giờ thì Milo đã là thanh niên 1,5 tuổi rắn rỏi chạy phăm phăm rồi. Là cậu em trong gia đình, sớm được ông anh béo má, véo tai, gõ đầu, nhà bà trông trẻ cũng đông người, nên em được tiếp nhận các kích thích xã hội sớm. Thành ra, giờ cái gì cũng biết, cũng hiểu, trêu chọc bố mẹ và anh thành thần. Kiểu anh Pep đang ngủ chổng mông, Milo ra vỗ trộm mông anh đánh đét một cái; thấy ông anh cựa mình, tưởng sắp bị anh đánh thế là chàng Milo ù té quyền chạy ra ôm rịt lấy mẹ để có người “bảo kê”, vừa chạy vừa cười như nắc nẻ. Trông mặt chàng đắc chí mà mẹ cười rụng rốn. Mỗi cái là chưa chịu nói, dù cái mặt lém lỉnh của em thể hiện rõ là “Tôi chưa thích nói đấy, lêu lêu” trêu cho ông bà bô tức coi chơi. Em vững chãi và năng động, đi ra ngoài chẳng biết sợ sệt, thấy gì cũng đòi sờ, nắm. Gặp ai cũng giơ tay vẫy chào như quen biết cả thế giới.
Hai anh con giai, hai cá tính nhưng tôi yêu ơi là yêu cả hai chúng nó. Những lúc mệt mỏi, buồn nản, nhìn 2 đứa cười rạng rỡ như ánh mặt trời là lòng tôi lại bừng lên nắng hạ tươi vui. Đúng thật con cái luôn là nguồn sạc năng lượng vô tận cho cha mẹ. Được làm mẹ của các con, cũng là phước lành mà mẹ may mắn có được trong đời này.